Chương 18

“Anh A Trì, anh có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?” Nhan Như Tinh chống đỡ thân thể, có ý muốn đứng dậy thò đầu nhìn về phía cửa.

“Hả? Có thể là tiếng trẻ em đá bóng trong phòng bệnh kế bên đấy.” Nguyễn Trì mặt không đổi sắc, ánh mắt dịu dàng nhìn Nhan Như Tinh, lơ đễnh nói.

“Bây giờ em cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Nhan Như Tinh nâng hai cánh tay lên hoạt động một chút, tuy rằng còn chưa linh hoạt lắm, nhưng mà cô tin rằng thích ứng thêm một đoạn thời gian nữa, thì có thể khôi phục lại trạng thái linh hoạt bình thường.

Đáng tiếc là thuốc hồi phục sinh lực của trò chơi thiên đường chỉ có thể giúp cô khôi phục được hai cánh tay mà thôi.

Còn ở những chỗ khác, chỗ vô lực thì vẫn vô lực.

Đương nhiên, cũng có thể bởi vì cô không phải là người chơi chính thức, nên hiệu quả của thuốc bị giảm đi một nửa, hoặc cũng có thể là do cấp bậc của thuốc hồi phục sinh lực không cao.

Nghe Triệu Tiểu Bắc nói rằng, thuốc hồi phục sinh lực có tới ba cấp bậc, được phân thành cao cấp, trung cấp, sơ cấp, mà bình anh ta đưa cho là thuốc hồi phục sinh lực bậc trung cấp.

Rồi sau đó tới “bạn” của Triệu Tiểu Bắc đưa cho, lại là ba bình bậc sơ cấp, hai bình bậc trung cấp.

Dù là thuốc hồi phục sinh lực bậc sơ cấp hay là bậc trung cấp, Nhan Như Tinh đều uống hết, nhưng kết quả rất không như mong đợi.

Cô thật sự nghi ngờ, là do Tiểu Sảng giở trò quỷ.

Tiểu Sảng: ???

“Không phải tôi, tôi không có làm, cô đừng có đổ oan chung chung như vậy chứ. Hơn nữa thân thể cô như thế nào, trong lòng cô là người rõ nhất không phải hay sao?”

“Toàn thân nhiều bộ phận bị gãy nát xương, lại nằm ở trong bệnh viện một hai năm liền, nếu không phải tôi đến đánh thức cô dậy, thì hiện tại cô còn chưa có tỉnh lại được đâu.”

“Hơn nữa năng lượng của thuốc hồi phục sinh lực xác thực có thể sử dụng còn chưa đến 10%, tôi giúp cô tinh chế cải tiến lại, cô không cảm kích thì thôi, mà cô còn đổ oan cho tôi.”

Tiểu Sảng nói một phen xong liền thở phì phì.

“Thực sự xin lỗi, tôi sai rồi.” Nhan Như Tinh biết lắng nghe mà xin lỗi.

Tiểu Sảng: “Hừ! Biết sai thì sửa cô vẫn là bảo bối của tôi.”

“Cậu nói thuốc hồi phục sinh lực kia, năng lượng có thể sử dụng còn chưa đến 10% là chuyện như thế nào?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Chính là theo nghĩa đen đấy. Đúng rồi, bảo bối, bởi vì tinh chế nước thuốc cho cô, bây giờ tôi nhất định phải rời khỏi nơi này.”

Nhan Như Tinh: “?”

“Nhưng mà cô không cần phải lo lắng đâu, tôi đã kết nối hệ thống trò chơi thiên đường với cơ thể của cô rồi. Chờ cô đi ra ngoài, đạt được cái gọi là tư cách người chơi chính thức kia, cô liền sẽ biết được, tin vui mà tôi dành cho cô.”

“Tôi đi đây bảo bối, đừng có quên tôi đấy, chờ tôi hiểu rõ tình huống thế giới của các cô, tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại!”

“Gặp lại sau nha, bảo bối.”

Nói xong, Nhan Như Tinh cảm giác có cái gì đó rời khỏi ý thức của mình.

Trong chốc lát có chút im lặng.

Tại sao cô lại cảm thấy tư thế rời đi của hệ thống này có vài phần gấp gáp vậy nhỉ? Giống như bị chó rượt vậy, tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.

Tất nhiên lúc này Nhan Như Tinh không có thời gian mà suy nghĩ đến thứ khác, đối với hệ thống Tiểu Sảng này, mới đầu cô còn nghi ngờ rằng đây chính là thủ phạm dẫn mình đến thế giới này.

Sau đó thông qua nói chuyện mới phát hiện, nó vẫn cho rằng mình là chủ nhân của thân thể này, đối với tất cả sự tình của chủ nhân thân thể này trải qua, đều hiểu rõ như trong lòng bàn tay, giống như có thể đọc được ký ức vậy.

Nhưng đối với một người đến từ bên ngoài là cô đây, thì cái gì cũng đều không biết.

Tóm lại, việc mà cô xuyên sách, có thể không có liên quan gì đến nó.

Chẳng qua việc có được một cuộc sống thân thể mới đối với cô mà nói, cũng không có gì là không tốt. Huống chi, cô còn có một người bạn trai nhan sắc khôi ngô tuấn tú, săn sóc tỉ mỉ như vậy……

Ánh mắt Nhan Như Tinh tỏa sáng, vươn hai tay ra, làm nũng với Nguyễn Trì nói: “Bế em một cái.”

Nguyễn Trì nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt trong veo cong cong, kề sát người lại ôm lấy eo của cô, bế ngang cô từ trên giường bệnh đứng lên.

Nhan Như Tinh yên tâm thoải mái đem hai tay ôm lấy cổ anh, rúc vào trong lòng anh.

Lúc trước cơ bắp toàn thân của cô vô lực, cho dù để cho Nguyễn Trì bế cô đi, cô cũng không có để ý tới.

Bởi vậy ngoại trừ giải quyết các việc hệ trọng của cuộc sống, cô thậm chí còn không bao giờ bước xuống.

“Mấy người đi đâu thế?”

Trong lúc Nguyễn Trì chuẩn bị bế cô đi ra ngoài, Nhan Như Tinh nghe được Triệu Tiểu Bắc thấp giọng hỏi.

Nhan Như Tinh tò mò thò đầu ra nhìn anh ta một cái, đột nhiên phát hiện, Triệu Tiểu Bắc giống như mới được vớt từ trong nước ra, khúm núm, chật vật vô cùng, không còn chút hăng hái giống như trước nữa.

Đây là……đã có chuyện gì xảy ra?