Chương 11

Đầu gối Cố Yên va xuống đất, cô đau đến mức muốn chửi thề, vừa ngẩng đầu lên đã bị người kia mắng to, "Không có mắt à? Có biết nhìn đường không vậy?"

Đó là một người đàn ông trung niên mắt híp, dáng người cường tráng to béo, bụng bia, trên gương mặt dữ tợn lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

Anh trai hoodie đang đi phía sau Cố Yến nhíu mày, muốn bước lên nói giúp cho Cố Yến, bị người kia quay đầu lại trừng một cái, bước chân toan đi lại thôi.

Còn đang ngây ngẩn, một bóng dáng vụt qua người hắn.

Sau đó, nam sinh hoodie liền thấy Thẩm Gia Dụ, vốn nên ở ngoài chờ bọn hắn, đi đến trước người Cố Yến.

Hắn ngồi xổm xuống đỡ Cố Yến, nhìn thấy vệt đỏ trên đầu gối cô, mắt tối sầm lại.

Thẩm Gia Dụ quay đầu, nhìn người đàn ông trung niên to gấp mấy lần hắn, chậm rãi nói, "Là do ông đi không nhìn đường đυ.ng ngã chị ấy, ông phải xin lỗi."

Gã đàn ông rũ mắt nhìn Thẩm Gia Dụ, hừ lạnh một tiếng, "Mày là con cái nhà ai? Tí tuổi đã biết nói dối? Rõ ràng là nó đi đứng không cẩn thận va vào tao, tao còn chưa tính sổ thì thôi."

Gã nhấc túi đồ trong tay, cao giọng nói, "Tao còn phải đi xếp hàng tính tiền, không thèm chấp lũ con nít chúng mày."

Gã vừa xoay người, Thẩm Gia Dụ liền đứng lên, nhanh chóng đuổi theo.

Sau đó, người này cảm thấy sau lưng bị ghì thứ gì đó lên, gã ta biến sắc, định quay đầu chuẩn bị chửi ầm lên, nhìn rõ thứ sau lưng, đột ngột cứng đờ tại chỗ.

Gã…

Không có nhìn lầm.

Thứ đang dí vào sườn eo gã, thế mà lại là con dao cắt hoa quả sắc bén.

Chuôi dao bị Thẩm Gia Dụ giấu trong tay áo, từ góc độ khác nhìn qua, chỉ nghĩ Thẩm Gia Dụ đang bấu lấy áo gã.

Cho nên vào giờ phút này, chỉ có mình gã thấy rõ ràng.

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc thái dương gã đàn ông này, kẻ vốn định rống to quát lớn, vì bị con dao nhỏ uy hϊếp, giọng nói có chút run run, "Bạn, bạn nhỏ này.. Cháu đang làm gì vậy?"

Thẩm Gia Dụ lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, dùng giọng nói trong trẻo chậm rãi nói, "Chú này, ở trường chưa dạy chú nói dối là không tốt sao?"

Không đợi gã đàn ông phản ứng lại, Thẩm Gia Dụ chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng nói, "Giáo viên không nói với chú rằng, loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, giống như chú, thì không cần tồn tại trên thế giới này sao?"

Tiếng hắn nói rất nhẹ, mang âm giọng non nớt tựa thiên thần nhỏ, nhưng vào giờ phút này lại giống như âm thanh nỉ non của ác ma, cứ quanh quẩn bên tai người nghe.

Thẩm Gia Dụ bình tĩnh nhìn gã đàn ông, nhưng đáy mắt lại như có ngọn lửa bén nhọn trào lên, hắn nhẹ nhàng di động con dao trong tay, như thể tìm nơi ở mới cho con dao, hắn nói, "Đừng để cháu lặp lại lần nữa, xin lỗi."

Gã đàn ông cắn môi, cảm nhận được sự dao động sắc bén ở lưng cách một tầng áo sơmi, gã nắm chặt tay, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống.

Chết tiệt!

Đây mẹ nó là con cái nhà ai?

Đi chơi còn mang theo cả dao?

Là bọn thần kinh đúng không?

Không biết như vậy nguy hiếm lắm sao?

Còn có…

Rõ ràng chỉ là một thằng nhãi điên, sao có thể dọa gã sợ đến mức này?

Cùng lúc đó, trong đám người hóng hớt bên kia có người không nhịn được nói một câu, "Nãy tôi nhìn thấy, là ông chú kia đẩy bạn nữ đó."

"Tôi cũng thấy, rõ ràng đều là người lớn còn đi so đo với con nít, cũng hãnh diện lắm cơ đấy."

"Chả thế à? Tôi thấy chẳng qua là hắn cảm thấy cô gái kia dễ bắt nạt, mới làm thành như vậy."

Gân xanh trên thái dương gã ta giật giật, sau đó gã nhìn về phía Cố Yến, nghiến răng nghiến lợi nói, "Thực xin lỗi."

Ai biết con dao phía sau lại dí sát hơn, thanh âm từ phía sau truyền đến, "Nói lớn lên, trước khi chị ấy tha thứ cho chú, không được ngừng."

Gã ta tức đỏ cả mắt, nhưng gã cảm thấy thằng nhãi này không nói đùa, nếu gã không làm theo, có khi thật sự có lỗ trên người.

Vì thế gã chỉ có thế nén giận nói với Cố Yến, "Xin lỗi cháu nhé, là do chú không tốt."

Cố Yên trầm ngâm nhìn Thẩm Gia Dụ như đang suy nghĩ điều gì.

Một lát sau mới nhìn lên gã đàn ông trung niên kia một cái.

".. Không sao đâu ạ."

Xảy ra chuyện như vậy, Cố Yên cũng không còn hứng ở lại chơi, sau khi thăm dò ý kiến của Thẩm Gia Dụ, bọn họ liền chào tạm biệt cậu bạn hoodie, chuẩn bị lên xe về nhà.

Cả quãng đường về hai người đều không nói chuyện.

Có một áp lực vô hình đè nén bên trong cả hai.

Thẩm Gia Dụ ngồi sát cửa sổ, đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, biểu tình trên mặt thập phần bình tĩnh, cảm giác được ánh mắt đánh giá của Cố Yến, hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cô.

Cố Yên cùng hắn đối diện một lúc lâu mới mở miệng nói, "Vừa rồi ở cửa hàng công viên, em dùng thứ gì đó để uy hϊếp người đàn ông kia đúng không?"

Thẩm Gia Dụ nhìn về phía Cố Yến, im lặng một hồi lâu, sau đó chậm rãi rút con dao gọt hoa qua từ trong tay áo ra.