Chương 14

Mấy ngày này Cố Yên dẫn hắn đi hết thị trấn nhỏ, nói chào tạm biệt với mọi người.

Cả khu chung cư ồn tai nhau, nói đứa trẻ bị bố mẹ nuôi ghét bỏ, tra tấn đổi vận, chuẩn bị được đưa đi ăn sung mặc sướиɠ.

Những người từng bắt nạt, mắng chửi hắn đều hết hồn đổ mồ hôi hột, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện hắn mong hắn quên bọn họ đi.

Buổi tối trước hôm Thẩm Gia Dụ đi, trời đổ mưa to.

Gió mưa thét gào thổi qua hàng hiên cũ kĩ.

Tiếng sấm sét đánh thức Cố Yên đang mơ màng ngủ, cô giật mình bật dậy.

Không nghĩ đã chết một lần, cô vẫn sợ tiếng sấm như trước.

Cô ngồi co người trên giường, ôm chặt chính mình, ép tay lên tai để che đi tiếng sấm, nhưng cơ thể vẫn không kiềm chế được sự run rẩy.

Cô nhấp miệng lầm bầm, cố gắng bỏ qua sự sợ hãi.

"Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh…"

"Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, chuyên nghiệp, thành tín, thân mật…"

Một lúc sau cửa phòng đột nhiên mở ra, kêu kẽo kẹt, Cố Yên giật mình, quay phắt lại, "Ai?"

Thẩm Gia Dụ quấn chăn đứng đó, cả người dựa vào cánh cửa, nhìn cô không nói gì.

Cố Yên thở phào nhẹ nhõm, "Sao em còn chưa đi ngủ? Ngày mai phải dậy sớm mà đúng không?"

Thẩm Gia Dụ quấn chăn, chân trần giẫm lên mặt đất, hắn ngửa đầu nhìn Cố Yên, "Em sang đây trông chừng chị."

Cố Yên chớp mắt, có chút hoang mang, "Em..."

Thẩm Gia Dụ tiếp tục nói, "Chị từng nói chị sợ tiếng sấm, mỗi khi trời có sấm đều sợ tới mức ngủ không được."

Cố Yên sửng sốt một chút, sau đó cắn môi, quay đầu sang một bên.

Nhưng khóe mắt phiếm hồng dần ươn ướt.

Lúc ban đầu, khi Thẩm Gia Dụ còn chưa để ý đến Cố Yên, Cố Yên vì kiếm chuyện để nói với hắn, bản thân có gì đều nói hết ra.

Cô cho rằng hắn không để ý, không ngờ hắn còn nhớ kỹ.

Tuy rằng biết từ ngày mai trở đi cô sẽ không còn quan hệ gì với Thẩm Gia Dụ, có thể khi gặp lại cũng đã là mười mấy năm sau, lúc ấy chắc hẳn đã quên mất cô rồi, không còn biết cô là ai, hoặc là bọn họ còn chẳng thể gặp lại.

Nhưng đã bên nhau lâu như vậy, cô thật sự đối xử với hắn như người thân ruột thịt, cũng thật lòng mong tương lai của hắn tốt hơn, nếu nói vì làm nhiệm vụ mà không có cảm tình thì chỉ là nói dối.

Nệm hơi lún xuống, Cố Yên cảm giác được có một đôi tay ôm lấy eo cô từ phía sau, mang đến xúc cảm ấm áp.

Thẩm Gia Dụ tựa mặt lên lưng Cố Yên, nhìn tia chớp chiếu sáng ngoài cửa, hắn nói, "Chị sẽ ở đây chờ em đúng không?"

Cố Yên im lặng, người hơi sững lại.

Cô chỉ có thể thấp giọng nói, "Sau này chúng ta sẽ gặp lại."

Chẳng qua lúc ấy đã không còn liên quan gì đến nhau.

Thẩm Gia Dụ "Ừ" một tiếng, sau đó nói, "Vậy cũng được."

Tiếng sấm ngày càng to hơn, Cố Yên tiếp tục nói, "Em đến nơi khác, nhớ phải kết bạn thật nhiều nhé, đừng vì những chuyện không vui ở đây mà bài trừ tất cả mọi người, đến khi em đi học, sẽ có giáo viên cùng bạn học tốt, đến ngôi nhà mới, sẽ gặp gỡ những người hàng xóm nhiệt tình, và khi em lớn..."

Cố Yên cười nhẹ, "Có khi em còn gặp được một người con gái đối xử tốt với em."

Đáy mắt Thẩm Gia Dụ phản chiếu tia lóe chớp, chiếu sáng đáy mắt đen tối như hang động của hắn.

Mặt hẳn nhạt nhẽo không biểu cảm, nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm nổ nhức óc, hắn khàn khàn nói, "Nhưng mà, bọn họ không phải là chị."

Cố Yên xoay đầu lại hỏi, "Em vừa nói gì thế? Tiếng sấm to quá chị nghe không rõ."

Thẩm Gia Dụ nhìn Cố Yên một lúc, mới mở miệng, "Em nói, có em ở đây, chị có thể yên tâm ngủ."

Hắn nhìn vào bóng đêm yên tĩnh, "Ngủ ngon."

Ngủ ngon.

Thiên thần của em.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Yên đứng dưới lầu nhìn Thẩm Gia Dụ bước lên xe.

Lúc hắn đi, bọn họ không nói gì, chỉ là trước khi bước lên xe, Thẩm Gia Dụ quay đầu lại nhìn cô một cái.

Kỳ thật Cố Yên vẫn luôn cảm thấy ánh mắt hắn khi nhìn người khác mang theo một cảm giác rất kỳ lạ, không giống ánh mắt của những đứa trẻ tầm tuổi này.

Rõ ràng là một đôi mắt bình tĩnh, lãnh đạm, nhưng khi bị nó nhìn chằm chằm, cảm giác như đã bị nó đánh dấu.

Cố Yên mỉm cười vẫy tay với hắn.

Lần này Thẩm Gia Dụ lên xe không quay đầu lại.

Cố Yên đứng dưới lầu, nhìn chiếc xe Bentley phóng nhanh biến mất ở cuối đường.

Cố Yên nghĩ, Thẩm Gia Dụ đã về Thẩm gia, vậy nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành.

Những ngày không có Thẩm Gia Dụ, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo hơn.

Mấy ngày nay Cố Yên dọn dẹp nhà ở thay nguyên thân, sau khi chào tạm biệt mọi thứ ở đây, Cố Yên biết.

Cuối cùng cô cũng có thể trở về.