Chương 15

"Yên Yên? Yên Yên?"

Khi Cố Yên tỉnh lại lần nữa, ánh nắng chói mắt khiến cô vô thức nhắm mắt lại.

Cô nhíu mày xoa trán, đợi thích nghi với sự đột biến về ánh sáng, cô mới từ từ mở mắt ra.

Cô thực sự... đã trở về.

Trở về năm mười sáu tuổi này, khi mà mọi bi kịch còn chưa xảy ra.

Nhưng, khi cô nhìn rõ người trước mặt, niềm vui mừng vì được sống lại trong lòng cô lập tức tan biến sạch sẽ.

Trước mặt Cố Yên đứng hai nữ sinh mặc váy ngắn, trong đó nữ sinh gọi cô là "Yên Yên" tên là Diệp Ly.

Diệp Ly chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, cũng là bạn thân nhất của Cố Yên ở kiếp trước.

Là nữ chính, Diệp Ly không chỉ có nhan sắc và vóc dáng nổi bật, mà tính cách còn ôn nhu, khí chất phóng khoáng, có tài năng về ba lê và đàn tranh, lại còn giỏi giao tiếp, được công nhận là hoa khôi của cả khối.

Nhưng Cố Yên biết, Diệp Ly như vậy, thật ra chưa bao giờ để mắt đến cô.

Bất kể quá khứ hay hiện tại.

Diệp Ly bản chất không xấu, có hình tượng nhân vật nữ chính thông minh và hoạt bát, nhưng cái chết của Cố Yên ở kiếp trước lại có liên quan đến cô ấy.

Vì thế, kiếp này, Cố Yên không hề có ý định có bất kỳ mối quan hệ nào với cô ấy nữa.

"Yên Yên? Em sao vậy? Có phải bị say nắng không?"

Diệp Ly lo lắng tiến lên sờ trán Cố Yên.

Cố Yên bình tĩnh nhìn Diệp Ly, hơi tránh tay cô, "Không có gì."

Cố Yên và Diệp Ly coi như chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, kiếp trước tính cách Cố Yên có phần hướng nội, nên chỉ có duy nhất Diệp Ly là bạn thân, mỗi lần chơi với Diệp Ly, Cố Yên đều tìm cách chọc cho cô vui, sợ cô cảm thấy buồn chán.

Còn Diệp Ly tính tình hòa đồng nên bên cạnh không chỉ có mình Cố Yên, ví dụ như cô gái cao gầy đang đứng cạnh Diệp Ly lúc này.

Cô gái này tên là Đường Hân Nhiên, nhan sắc và vóc dáng đều rất tốt, vì đã từng thay người yêu nhiều lần, nên cô nàng rất nổi tiếng ở trường của Cố Yên.

Vào lúc Cố Yên và Đường Hân Nhiên đối mặt, Đường Hân Nhiên nhướn mày nói, "Thế nào, vừa nãy không phải còn nói muốn ra ngoài xem trận bóng rổ, vẻ mặt phấn khởi lắm sao, bây giờ đến sân bóng rổ thì bắt đầu dè dặt rồi à?"

Đường Hân Nhiên nói với âm lượng không nhỏ, khiến những người bên cạnh đều quay lại nhìn và đánh giá Cố Yên bằng ánh mắt kỳ lạ.

Đời trước Đường Hân Nhiên cũng như vậy, bất cứ cơ hội nào cũng nắm bắt để mắng Cố Yên một cách vô cùng mất mặt.

Đời trước Cố Yên chỉ biết nhẫn nhịn.

Một phần là vì cô cho rằng Đường Hân Nhiên chỉ là người ăn nói thiếu suy nghĩ, bản thân cô ta cũng không có ý làm tổn thương mình, một phần khác là vì Đường Hân Nhiên và Diệp Ly rất thân, Cố Yên không muốn khiến Diệp Ly buồn lòng.

Cô lo sợ rằng nếu mình cư xử không khéo, cô sẽ mất đi người bạn duy nhất của mình.

Nhưng bây giờ...

Cô không còn sợ nữa.

Cố Yên trừng mắt, thản nhiên nhìn họ.

Cô mỉm cười trên môi, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy rằng nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười tươi cười nịnh nọt trước đây của cô.

Cố Yên nói: "Tôi không sao, chỉ là trời hơi nắng một chút, phơi nắng khiến tôi hơi chóng mặt một chút thôi."

Đường Hân Nhiên hơi nhướng mày, sau đó nở nụ cười mỉa mai, "Từ khi nào mà cơ thể cô lại yếu như vậy?"

Cố Yên biết cô ta đang cố gây chuyện, không trả lời mà quay đầu đánh giá xung quanh.

Hiện tại, cô đang đứng trên sân trường cấp ba, gần đó có treo băng rôn về trận chung kết bóng rổ, xa xa sân bóng rổ đông nghịt người, tiếng la hét và reo hò vọng lại náo nhiệt vô cùng.

Cố Yên suy nghĩ một hồi, mình hẳn đã trở về thời lớp mười một, cả khối mười một đang tổ chức trận chung kết bóng rổ.

Đường Hân Nhiên không nhận được câu trả lời, có cảm giác bất lực như đấm vào bông, cô ta không khỏi cau mày nói: "Không muốn đi thì thôi, chậm trễ cũng đừng trách, may mà tôi đã nhờ mấy đứa hội học sinh ra giữ chỗ mát trước rồi."

Đường Hân Nhiên kéo tay Diệp Ly, quay đầu nói với Cố Yên: "Ai không muốn đi thì đừng đi, sau đừng có hối hận nhé."

Sau khi nói xong, cô ta kéo Diệp Ly bắt đầu chạy. Diệp Ly mang nụ cười xin lỗi trên mặt quay lại nhìn Cố Yên.

Nếu như vẫn là trước kia, Cố Yên chắc chắn sẽ đuổi theo, mặc dù trong lòng rất khó chịu, còn bên ngoài phải giả bộ như không quan tâm, cố gắng đuổi kịp họ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười nói với họ như trước.

Nhưng bây giờ, Cố Yên chỉ bình tĩnh nhìn họ hòa vào đám đông rồi biến mất không thấy nữa.