Quyển 1 - Chương 11

“Không có gì đâu.” Lý Hỉ Mai nói. “Từ khi Thành Đồ còn nhỏ mẹ đã dẫn thằng bé đi cắt cỏ heo.” Lý Hỉ Mai không để ý đến việc của Tiểu Thành Đồ, nàng luôn theo lời dạy dỗ của Trương Nhị Thúy, chỉ quan tâm đến em trai của mình. “Đúng rồi, Ái Quốc, kẹo sữa thỏ trắng với hộp tinh bột và sữa bò em lấy ở đâu?”

“ Là hôm qua bạn bè của em mang đến.” Cố Hi nói. “Đúng rồi chị sáng sớm đã qua đây, việc trong nhà chị làm thế nào bây giờ?”

“Chị cảm thấy quần áo của em không có người giặt, trong nhà cũng không có người dọn dẹp, Tiểu Thành Đồ còn quá nhỏ, không giặt được quần áo.” Lý Hỉ Mai chưa bao giờ nghĩ là em trai của mình có thể giặt quần áo. “Hơn nữa, em cũng không biết nấu cơm, chị phải nấu cơm cho em. Trong nhà thì ba và chồng chị đi làm, cháu trai em có mẹ chồng chông, dù sao thì chị cũng rảnh.”

Đây là một người chị yêu em trai như mạng.

“Trong xưởng chị không có việc sao? Em nhớ là trong công xưởng là tính lương theo sản lượng mà.” Cố Hi nói.

“Chị xin nghỉ, quản lý trong xưởng biết ba mẹ đã mất nên đồng ý cho chị xin nghỉ.” Lý Hỉ Mai nói.

Cố Hi cạn lời, người chị này vì em trai nên vứt bỏ mọi công việc trong nhà của mình. Cố Hi nghĩ kết cục của Lý Hỉ Mai trong cốt truyện… Đúng rồi, là bị Lâm quả phụ bóc lột, Lý Hỉ Mai có gì tốt cũng mang về nhà mẹ đẻ. Lâm quả phụ còn muốn câu dẫn chồng của Lý Hỉ Mai, nhưng người đàn ông đó không muốn nàng ta.

Sau đó… sau đó Lý Hỉ Mai vì em trai bỏ qua cảm nhận của chồng nhiều lần cho nên ly hôn, sau đó nàng về nhà mẹ đẻ, tiếp tục bị Lâm quả phụ ngược đãi, bắt nàng làm việc mà không cho ăn no, cuối cùng mệt chết.

Nghĩ đến đây, Cố Hi lại cảm thấy người trước mắt tuy không thông minh, nhưng là một người tốt tính, suy nghĩ trong lòng cảm thấy nàng rất ngốc, nhưng lại bị nàng làm cho cảm động.

Cố Hi chỉ có một anh trai, chưa từng hưởng thụ sự chiều chuộng của chị gái, bây giờ lại có thêm sự quen thuộc từ trong xương cốt, cảm thấy người này… Chính là chị ruột của hắn.“Chị qua đây với em.” Cố Hi gọi nàng vào phòng, sau đó lại đưa cho nàng một hộp tinh bột và một gói kẹo sữa thỏ trắng. “Chị nghe em nói, sau khi cha mẹ chết, anh rể cũng đến giúp rất nhiều. Một tháng này chị cũng luôn ở đây lo mọi việc, tuy gia đình anh rể cũng thông cảm không nói gì. Nhưng suy cho cùng chị cũng đã lấy chồng, nếu luôn về nhà mẹ đẻ cũng không tốt. Cho nên sau này nếu có chuyện gì, trừ khi là em gọi chị giúp, không phải những ngày lễ tết, chị đừng tới giúp, hộp tinh bột và kẹo sữa này chị cầm về đi, chị làm việc nhẹ, nhưng anh rể làm việc vất vả, cho nên chị pha cho anh uống.”

“Còn cha mẹ chồng của chị lớn tuổi, cũng có thể pha uống, một thìa pha với một chén nước, còn phải cho cháu của em uống, thằng bé đang trong tuổi lớn lên, không thể thiếu dinh dưỡng.”

“Không, cái này em cất đi, giữ lại cho em uống.”Lý Hỉ Mai hoảng sợ. Từ bao giờ người em trai được nuông chiều từ bé lại suy nghĩ cho nàng? Hôm qua em trai cho nàng hai cái bánh bao, nàng đã rất cảm động, hôm nay lại cho thêm những cái này, nàng đang hoài nghi em trai của nàng có phải bị đánh hỏng đầu rồi không.

“Chị nghe em nói.” Cố Hi nói. “Nếu chị không nghe lời em có phải làm sai lời dạy của mẹ chúng ta không?”

Trong lòng Lý Hỉ Mai mẹ kế là ánh trăng sáng, dù đã mất cũng là thần tượng của nàng. Lý Hỉ Mai vừa nghe thấy Trương Nhị Thúy thì không có cách nào phản bác.

“Chỉ là…” Lý Hỉ Mai vẫn do dự

“Chị, chỉ có chị sống tốt bên nhà chồng, sau này em có chuyện cần giúp, anh rể mới không phản đối, có phải mẹ đã mất, nên chị không nghe lời em nói nữa không?” Cố Hi giả vờ nghiêm túc nói.

“Vậy, vậy chị nghe em nói.” Lý Hỉ Mai bị ép nghe lời, buộc phải cầm đồ mang về, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng lại cảm thấy vui mừng, cha mẹ đã mất, em trai cũng trưởng thành.

“Chị lại đến phòng bếp.” Cố Hi đi cùng nàng vào bếp, sau đó giả vờ lấy đồ trong tủ ra, từ hệ thống lấy ra hai con cá và bốn cần thịt.” Chị cầm lấy một con cá và một cân thịt mang về đi.”

Lý Hỉ Mai trợn tròn mắt. “Ái Quốc, chỗ đồ này em lấy ở đâu ra?”

“Bạn em đưa tới.” Cố Hi nói

“Bạn của em lấy ở đâu được nhiều đồ như vậy?” Lý Hỉ Mai hơi nghi ngờ.

“Hắn làm lái xe, mỗi tháng đều phải chạy xe trở hàng ra bên ngoài, sữa bột, tinh bột và kẹo đều do hắn mang đến, công việc trở hàng của hắn là do em giới thiệu, nên hắn rất tốt với em, chị có phải là đang nghi ngờ em không?” Cố Hi trầm mặt xuống. “Mẹ nếu biết chị không tin tưởng em, thì chết cũng không nhắm mắt được.”

“Không có, chi tin em.” Lý Hỉ Mai lập tức nói.

“Được rồi, chị về đi, bây giờ là 10 giờ rồi, chị về đến nhà cũng phải 1 giờ, còn phải ăn cơm trưa.” Cố Hi nói.

“Ái Quốc, chân của chị rất khỏe, đi nhanh, đi một tiếng rưỡi là đủ rồi.” Lý Hỉ Mai nói.

“Vậy là tốt.”

“Chị đi rồi, cơm trưa của em phải làm thế nào? Còn có cơm chiều, cơm ngày mai….” Lý Hỉ Mai lại suy nghĩ, “Nếu có người nấu cơm cho em thì tốt rồi.”