Chương 12: Hệ thống ngốc 444. (TG 1)

Vì thế Tiểu Thành Đồ lớn lên người có chút đen gầy, làn da lại thô ráp. Hơn nữa Lý Đại Ngưu cùng Trương Nhị Thúy đã mất được một tháng. Thời gian một tháng này, trong lòng nhóc đều là bất an cùng lo sợ, làm người nhóc gầy đi rất nhanh.

Càng quan trọng là một tuần trước, Lý Ái Trung vứt bỏ nhóc. Chỗ dựa duy nhất của nhóc lại bỏ rơi nhóc. Đối với một đứa trẻ không nơi nương tựa mà nói, đó là điều rất đáng sợ. Nhóc sợ hãi đến mức cả người gầy trơ xương.

“Dạ.” Rốt cuộc con trẻ rất dễ lừa, bạn chỉ cần cho nó một chút ngon ngọt, nó sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời bạn. Bạn nhỏ Thành Đồ ngoan ngoãn uống sữa, đó là sữa mà ba nhóc pha cho nhóc.

Chờ Tiểu Thành Đồ uống hết sữa lúa mạch, Cố Hi lại dặn dò nhóc, nói: “Về sau mỗi ngày buổi sáng uống một chén, buổi tối uống một chén. Cái này, con phải dùng nước ấm pha, không thể dùng nước lạnh được, nhớ chưa?”

“Con sẽ nhớ kỹ.” Tiểu Thành Đồ nói. Mỗi ngày đều có thể ăn đồ ngon như vậy, nhóc làm sao mà quên cho được.

“Còn có kẹo sữa thỏ trắng, một ngày có thể ăn ba viên. Nhưng giờ đã muộn không thể ăn, buổi tối ăn kẹo sẽ bị sâu ăn mất răng con, sẽ không còn đẹp trai nữa. Cho nên phải chờ tới ngày mai mới được ăn. Khi nào kẹo cùng sữa ăn hết rồi thì nói ba biết, ba lại cho con.” Cố -người cha tốt - Hi đang căn dặn bạn nhỏ Thành Đồ.

“....Vâng.”

“Ngoan, chúng ta đi tắm nào.”

Ở niên đại này, cái gì cũng không có, không có sữa tắm, cũng chẳng có dầu gội. Tắm rửa, gội đầu, giặt quần áo đều là dùng xà phòng. Thậm chí có ít nhà tiếc tiền, không mua xà phòng dùng thì sẽ dùng nước lạnh mà giặt quần áo.

Vốn dĩ Cố Hi còn muốn gội đầu, nhưng trời đã tối lại không có máy sấy, nên đành phải nhịn, chờ tới ngày mai rồi lại tính.

Tắm rửa xong xuôi, Tiểu Thành Đồ trở về phòng của mình. Kỳ thật nhóc cũng có một chút hạnh phúc so với những đứa trẻ khác, đó chính là nhóc có căn phòng của riêng mình. Ở nông thôn, đứa con ở tuổi này còn không có phòng riêng đâu.

Cho nên tắm rửa xong, Cố Hi trở về phòng bếp, pha một chén sữa bò. Trước khi đi ngủ cùng mỗi sáng phải uống sữa bò, đây là thói quen Cố Hi đã tập từ hồi còn bé. Hồi đó còn ở Cố gia, bảo mẫu sẽ chuẩn bị sữa bò cho cậu. Sau này Cố Hi bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố vì chuyện đồng tình luyến ái, cậu tự mình mua sữa bò về pha uống.

Đặc biệt là vào thời điểm cấp bách của viện nghiên cứu, buổi tối mất ngủ cậu sẽ uống một ly sữa bò để hỗ trợ cho giấc ngủ. Chất lượng ngủ cũng cậu cũng ngày một tốt hơn rất nhiều.

Uống xong sữa bò trở lại trong phòng, Cố Hi nhìn gạch mộc vách tường được làm bằng đất đỏ. Lại ngó qua thấy một chiếc giường ván gỗ, vì giờ là mùa hè nên trên giường không có chăn mền. Căn phòng còn có một cái tủ và một cái bàn. Trên bàn có không ít đồ, trong đó là đồ mà hôm nay cậu mua được ở hệ thống, còn lại là một cây đèn dầu cùng một bao que diêm.

Năm 57, đèn điện còn chưa xuất hiện khắp mọi nơi, cho nên mỗi nhà trong thôn đều đã có ít nhất một cây đèn dầu.

Cố Hi thắp đèn dầu lên, đi đến tủ quần áo mở ra. Bên trong tủ là một mớ quần áo lộn xộn. Trương Nhị Thúy đi rồi, không có người xếp đồ cho nguyên chủ, thế nên mới có cái đống bùi nhùi kia.

Tủ đồ có ba tầng, ở cuối phía dưới còn có hai cái ngăn kéo.

Cố Hi dựa theo ký ức của nguyên chủ mở ra ngăn kéo, trong đấy có cái rương gỗ nhỏ, sau đó Cố Hi lại từ trong đống đồ tìm thấy một chiếc chìa khóa, dùng chìa mở khóa, bên trong là tiền cùng phiếu.

“Tiểu Tư…… Tiểu Tư……” Cố Hi gọi vài tiếng, mới nghe được âm thanh 444 ung dung chậm chạp trả lời.

“Ký chủ, tôi đây, xin lỗi ký chủ, tôi vừa rồi đang xem vòng bạn bè, không có chú ý tới cậu gọi tôi.” 444 mềm mại xin lỗi.

“Vòng bạn bè? Vòng bạn bè nào?” Cố Hi tò mò.

“Là hệ thống mạng lưới dành cho chúng tôi.” 444 giải thích, “Chúng tôi có hệ thống diễn đàn, hệ thống mạng lưới. Phàm là xuất xưởng hệ thống, dù không tìm được ký chủ, mà bị kích hoạt, đều dùng được trang mạng thống, cũng có thể thông qua nó mà giao lưu với các thống khác.”

“Ồ? Giống như WeChat à.” Cố Hi nói.

“ Đúng vậy, có điều nó là căn cứ vào WeChat mà tạo ra.” 444 nói, “Minh giới chúng tôi rất biết tiếp thu những mặt tích cực của con người, sau đó đem nó phát triển Minh giới.”

“Vậy trang mạng WeChat chỗ mi ra sao?” Cố Hi hỏi.

444 trả lời: “Nó có rất nhiều hệ thống sẽ ở lên trang mạng đăng bài nội dung. Ví dụ như ảnh chụp ký chủ nè, hôm nay làm gì, hôm nay ăn gì.......”

“Hệ thống còn có thể ăn nữa à?” Cố Hi cảm thấy khoa học kỹ thuật ở Minh giới quá kì diệu đi?

“Hệ thống có thực thể thì sẽ có thể ăn.” 444 đáp lời.

“ Tốt thật nha, 444, mi cũng có thực thể nhỉ?” Cố Hi hỏi tiếp, “A, lúc ở Minh giới, cái cục bánh trôi tròn tròn mà ta ôm, chắc không phải là thực thể của mi đâu nhỉ?”

“ Ở Minh giới, tất cả hệ thống có thể biến hóa ra thực thể. Còn ở Nhân gian phải đổi tích phân mới có được, nó rất đắt 1000 tích phân cho một ngày sử dụng.” 444 nói.

“Đắt thế à…… Đừng nản lòng, chờ ta kiếm được tiền rồi sẽ đổi cho mi, mua đồ ngon cho mi ăn.” Cố Hi vừa an ủi, vừa hứa hẹn với 444.

“Thật vậy chăng? Cảm ơn ký chủ, tôi rất cảm động.”

“Thật sự.” Ở trong lòng Cố Hi, 444 là một đứa trẻ mềm yếu cần được yêu thương. “Đúng rồi Tiểu Tư, niên đại này không có tủ lạnh, ta dùng tích phân mua cá cùng thịt heo để qua đêm, nhất định sẽ hư hết.”

“Nhưng cửa hàng thế giới không nhận trả hàng đâu." 444 nói, “Bất quá ký chủ có thể gửi lại đồ trong quầy trữ vật của hệ thống, nó sẽ giữ tươi thực phẩm không bao giờ hư hỏng, nhưng phải trả phí gửi trữ đồ.”

“Gửi đồ còn tốn phí?” Cố Hi không chút nghĩ ngợi hỏi.

“Đúng vậy, 10 tích phân 24 giờ.”

Cố Hi đột nhiên nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền: “Đồ vật của thế giới này, ví dụ: đồ cổ tinh linh. Chờ đến khi ta rời đi có thể mang theo chúng chứ?”

“Không thể đâu ký chủ, hệ thống không cho phép đầu cơ trục lợi.” 444 trả lời, “Sau khi cậu rời khỏi, chỉ có thể đem tiền mặt đổi thành tích phân."

Ừm, không thể đầu cơ trục lợi…..... ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ.

“Được, ta biết rồi, đem cá cùng thịt heo gửi lại vào hệ thống.”

Cố Hi đem cá cùng thịt bỏ vào quầy trữ vật, hệ thống nhắc nhở: Đã nhận được 2 cân cá, 4 cân thịt heo, phí gửi lại 10 tích phân 24 giờ. Nếu vượt quá 24 giờ, hệ thống sẽ chờ bạn lấy hàng hoá đi mới tính thêm phí sử dụng!”

Nhìn đến nhắc nhở hệ thống, Cố Hi trầm mặc thật lâu.

“Ký chủ, tôi…… Tôi muốn xin cậu một chuyện.” 444 yếu ớt lên tiếng.

“Mi muốn xin gì?”

“ Tôi có thể đăng tin về cậu lên vòng bạn bè không?”

“Ví dụ?”

“ Ví dụ tấm ảnh về cậu này nọ.” 444 nói.

“…… tùy mi.” Cố Hi trả lời.

Thế là đêm đó 444 đăng bài đầu tiên lên vòng bạn bè.

444: 【 hình ảnh 】Ký chủ mỹ nhan thịnh thế, ký chủ nói, chờ cậu ấy nhiều kiếm tiền rồi, sẽ đổi cho ta thực thể, mua đồ ngon cho ta ăn, ta cảm động quá đi!

Trong ảnh, Cố Hi nằm ở trên giường cũ kĩ, dưới tấm chiếu có vài lỗ thủng. Ảnh chụp đẹp rồi, nó liền đăng bài kèm theo hình ảnh diện mạo thật của Cố Hi.

444 lòng đầy hứng khởi đăng bài lên vòng bạn bè, chưa được bao lâu nó đã bị các thống khác công kích trong bầy đàn.

Hệ thống 520: Chết chết chết, ngươi ra đây, ngươi đăng ảnh mạng mà không biết xấu hổ à.

Hệ thống 1314: Chết chết chết, dù ký chủ của ngươi có là một người bụng bia, mập mạp xấu xí đi nữa, chúng ta cũng sẽ không chê cười ngươi. Nhưng ngươi không thể lừa mình dối người như vậy.

Hệ thống 888: Chết chết chết, tuy là tên ngươi không dễ nghe, ngươi cũng không nên mơ mộng hão huyền chứ!

444 nhìn trong bày tán dóc, ủy khuất quá nha.

444: Ta không có tìm ảnh mạng, đó thật sự là ký chủ nhà ta, cậu ấy lớn lên cực kỳ đẹp trai!

Hệ thống 666: 444, không phải ta nói ngươi, làm mộng ít thôi, nhanh xoá bài đi, mất mặt lắm.

Hệ thống 8866: 444, làm hệ thống phải biết tự hiểu lấy mình, tên của ngươi quá xấu, anh đẹp trai sẽ không chọn ngươi.

444: Các ngươi…… Các ngươi thật là quá đáng, ta…… Ký chủ nhà ta thật sự rất tuấn tú.

Hệ thống 527: 444, chờ ngươi trở về, chúng ta tụ họp đi? Ta mời ngươi ăn ngon.

527 là một hệ thống gian trá, nó muốn dụ dỗ 444 đi gặp mặt để nó có thể xem tư liệu 444. Như vậy, nó sẽ nhìn thấy kí chủ nhà hắn, đem ký chủ bụng bia xấu xí nhà 444 phơi bày ra trước các thống. Nó cảm thấy mình thật là thông mình.

444: 527, ngươi thật sự là quá tốt, cảm ơn ngươi, chúng ta cứ ước định vậy đi.

……

Ngày hôm sau

Một giấc này Cố Hi ngủ có chút trầm, một là bởi vì ngày hôm qua đi bộ hết ba tiếng đồng hồ, hai chân mỏi rã rời. Ba giờ đi đường, ước chừng khoảng 7-8 km. Đối với Cố Hi thì không sao, cậu thường xuyên tập luyện thể hình, mỗi giờ chạy 10 km. Nhưng mà Lý Ái Quốc thì không được như thế, cơ thể này bị nuông chiều từ bé, thế nên đi đường với cậu mà nói có hơi quá sức. Hai là cậu chỉ vừa đến nơi này, còn chưa thích nghi cuộc sống hiện tại, Cố Hi bị lạ giường không sao ngủ được. Cậu nằm tới hừng đông mới đi gặp Chu Công.

Buổi sáng rời giường đã là 9 giờ. Thời gian vẫn là 444 nói cho cậu biết. Ở nơi này cái gì cũng không có, đồng hồ không, điện thoại càng không, cậu căn bản không biết thời gian.

Từ trong tủ đồ, Cố Hi tìm ra một chiếc quần dài màu lam, chất vải là loại phổ biến dùng để may đồ lao động thời đó. Ở hiện đại, nó còn được gọi là vải canvas*, cậu rất thích loại vải này.

* vải canvas (vải bố): loại vải được dệt từ sợi gai dầu.

Thời đại này dùng loại vải bố để may đồ lao động, ưu điểm lớn nhất chính là mặc lâu, bền bỉ. Nhưng nó lại khá ít xuất hiện ở nông thôn.

Chẳng qua, quần trong là quần đùi, giống kiểu quân mà người có tuổi thường mặc, chỉ là mặc vào có cảm thấy trống trải. Lúc đi đường “Tiểu Cố Hi” không ngừng lắc lư qua lại, khiến cậu thấy không được tự nhiên. Cậu định chuẩn bị dùng vải bông làm qυầи ɭóŧ.

Nhưng người ở thời này rất bảo thủ, qυầи ɭóŧ phải tự mình may, qυầи ɭóŧ của nguyên chủ trước kia đều do một tay Trương Nhị Thúy làm.

Còn khi tìm áo, Cố Hi mày nhíu chặt, vậy mà lại không tìm được cái nào hợp mắt mình. Tủ đồ của nguyên chủ cũng có áo sơ mi tay ngắn, nó được làm từ vải tổng hợp hay còn gọi là vải poly. Nhược điểm của loại vải này là khá dày, không thấm hút tốt. Bây giờ chỉ mới tháng 8, mặc áo đó chắc sẽ nóng chết mất.

Nhưng, lại không tìm thấy quần áo nào khác.

Người thời này không có nhiều quần áo, họ mặc xong liền giặt sạch, giặt muốn sờn cả vải. Mặc dù Trương Nhị Thúy có rất nhiều tiền cùng phiếu vải, bà cũng không nỡ tiêu cho Lý Ái Quốc mua nhiều quần áo mới.