Chương 8: Tôi không được! (TG1)

Cố Hi nghe thấy cuộc nói chuyện ầm ĩ ở bên ngoài, biết được đám người đang hùng hổ doạ người kia là người bên nhà chồng của Lâm quả phụ. Còn cái giọng nói lên tiếng cầu tình, không ai khác chính là người chị gái cùng cha khác mẹ của mình Lý Hỉ Mai.

Cố Hi nét mặt lạnh đi, cười một tiếng. Nếu cậu đã tới nơi này, Lâm quả phụ muốn ăn vạ để cậu nuôi giùm đứa nhỏ, mà cô ta đã cất công lén lút gian díu cùng chú nhỏ mình mới có được, là không có cửa đâu.

Trên trán bị đánh sưng một cục to đùng, Cố Hi bước xuống giường. Lý Đại Ngưu thân hình cao lớn, Trương Nhị Thúy lại lớn lên xinh đẹp, nguyên chủ là thừa hưởng hết nét đẹp của bọn họ. Bất kể là dáng người hay vẻ mặt đều vô cùng tốt.

Mặt cậu không một chút cảm xúc mà kéo cửa ra.

Người bên ngoài náo loạn, ầm ĩ. Bất chợt nghe thấy tiếng cửa mở ra, mọi người mới im hơi lặng tiếng. Lý Hỉ Mai là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Em trai, em tỉnh rồi? Em không có sao chứ? Bác sĩ…… Bác sĩ mau tới, em trai tôi tỉnh rồi.”

“Lý Ái Quốc, cuối cùng thì mày cũng tỉnh, mày không giả chết nữa à? Vậy giờ mày nói xem, mày định giải quyết chuyện của chị dâu tao như nào?"

“Tôi…… tôi không còn muốn thiết tha sống nữa, tôi thật sự không muốn sống nữa……” Lâm quả phụ mềm yếu khóc thút thít.

“Lý Ái Quốc, mày cho là người Lâm gia thôn tụi tao chết hết rồi hay gì? Mà dám cưỡng bức Lâm quả phụ.”

“Đúng đúng đúng, nếu còn ở thời xưa gặp loại người như này phải đi báo quan.”

“Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi. Kiện hắn ta tội cưỡng bức.”

“ Đừng, các người đừng bắt em trai tôi.” Lý Hỉ Mai khóc lóc cầu tình, “Cùng lắm thì…… Cùng lắm thì em trai tôi…… Cưới……”

“ Chị hai.” Cố Hi đánh gãy nàng lời nói, “Em bị bọn họ đánh đến nỗi phải nhập viện, chị báo cảnh sát được không?”

“Chuyện này……” Lý Hỉ Mai sửng sốt, đầu còn không có phản ứng lại đây. “Ái Quốc à, chuyện này sao báo cảnh sát được, ngươi……” Em còn có tội cưỡng bức người ta đấy.

“Chị hai, báo cảnh sát đi.” Cố Hi mặt trầm, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp trai của mình.

“ Nhưng mà……”

“Đi đi.” Cố Hi tăng thêm thanh âm.

“Không được đâu em trai à, em là tội cưỡng bức đó, lỡ như……”

Cố Hi nheo lại mắt: “Em không có cưỡng bức gì cô ta. Chỉ là một quả phụ, em còn là chán ghét. Chị cứ báo cảnh đi. Nếu em thật sự cưỡng bức cô ta, em chấp nhận chịu xử phạt.”

“Lý Ái Quốc, mày nói vậy là sao?”

“Lý Ái Quốc, mày ức hϊếp người quá đáng.”

“Lý Ái Quốc, tao liều mạng với mày.”

Nói xong, đám người kia Lâm quả phụ muốn xông lên đánh người.

“Câm miệng, người nào người nấy cũng đều nhốn nháo, ầm ĩ. Nơi này là bệnh viện, tất cả ra ngoài hết cho tôi!" Bác sĩ khoác trên người chiếc áo màu trắng quen thuộc đi tới, nhìn Lý Ái Quốc liếc mắt một cái, “Tỉnh lại là có thể xuất viện, có chuyện cũng đừng náo loạn ở bệnh viện, bằng không tôi bắt hết tất cả đến cục cảnh sát đấy.”

“ Rất xin lỗi bác sĩ, mang đến không ít rắc rối cho mọi người rồi.” Cố Hi lễ phép nói, lại nhìn người chị gái bên người, một mét cũng không rời Lý Hỉ Mai, “Chị ơi, chị trước đi làm thủ tục xuất viện cho em đi. Đến nỗi mấy người…… Muốn đổ oan cho tôi, không có cửa, chúng ta gặp nhau ở Cục Cảnh Sát.”

“Tao nhổ, mày được lắm Lý Ái Quốc, đi thì đi, tao còn sợ mày chắc.”

“ Đúng vậy, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, mày dám làm lại không dám nhận.”

“Vậy cùng đi Cục Cảnh Sát.” Cố Hi cũng không muốn vô nghĩa nhiều lời đôi co cùng bọn họ, “Chị à, chị làm thủ tục xuất viện xong, tới cục cảnh sát chờ em.” Nói, Cố Hi đi nhanh rời đi.

Nhìn Cố Hi rời đi, Lâm quả phụ kéo lại chú nhỏ nhà họ Lâm: “Thật sự đi phải cục cảnh sát à?”

“Đi, sợ cái gì chứ.”

“ Nhưng mà……”

“Đừng có nhưng nhị nữa, đám người chúng ta đều thấy, hắn không có chống cự, chúng ta đều là chứng nhân.”

Cục Cảnh Sát

“ Đồng chí cảnh sát à, chúng tôi muốn kiện Lý Ái Quốc tội cưỡng bức chị dâu nhà tôi.”

“Đúng vậy, những người có mặt ở đây đều nhìn thấy. Đồng chí cảnh sát, tên Lý Ái Quốc này là súc sinh không phải người mà.”

“Đồng chí cảnh sát, tôi oan uổng quá, tôi không muốn sống nữa.”

“Đồng chí cảnh sát, xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi.”

“Câm miệng.” Cảnh sát nghe đầu cũng đau, “Rốt cuộc, chuyện này là sao? Một người nói, ai là người bị hại, người bị hại tới nói rõ ràng coi.”

Lâm quả phụ từ trong đám người ra tới, dáng vẻ mềm yếu. “Đồng chí cảnh sát, tôi…… Tôi là người bị hại.”

“Được rồi, cô nói đi, rốt cuộc chuyện là thế này?” Cảnh sát hỏi.

“Chuyện là như này, Lý Ái Quốc…… Lý Ái Quốc là một tên khốn, ỷ có anh trai tham gia quân ngũ, trong nhà điều kiện cũng không tồi, cho nên luôn là bỡn cợt tôi. Tuy rằng tôi chỉ là một quả phụ, nhưng là tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn. Các anh cũng biết, làm quả phụ mà không giữ đứa hạnh sẽ ra rất nhiều lời bàn tán, hắn không biết xấu hổ nhưng tôi biết.” Lâm quả phụ một bên khóc thút thít, một bên tiếp tục nói, “Thẳng đến buổi tối hôm trước, Lý Ái Quốc đột nhiên xông vào nhà trong nhà tôi, hắn đem tôi….... cưỡиɠ ɠiαи.”

“Đúng thế, hôm nay tôi phát hiện chị dâu không có đi làm, cho nghĩ có thể đã xảy ra chuyện gì rồi, lúc đi qua phát hiện…… phát hiện……”. Mặt chú nhỏ Lâm gia đỏ lên, “Phát hiện trong phòng không có khóa cửa, Lý Ái Quốc cùng chị dâu tôi đều nằm ở trên giường. Hơn nữa chị dâu…… chị dâu còn bị hắn dùng dây thừng cột lại.”

“Đúng đúng, chúng tôi cũng thấy.” người của Lâm gia thôn nói, “Hôm nay ta cùng Lâm Nhị Đảng đi tìm Lâm quả phụ, thật là…… Ây da, nói ra còn cảm thấy thẹn.”

Cảnh sát nhíu mày: “Lý Ái Quốc đâu? Có đến hay không?”

“Tới tới tới.” Cố Hi đi đến trước mặt vị cảnh sát, trên mặt cậu còn có thương tích, trừ bỏ vết bầm tím ra, còn có thuốc đỏ, nhìn qua có chút kinh người.

“Về lý do bọn họ thoái thác, cậu có lời gì muốn nói không?” Cảnh sát hỏi.

Cố Hi nói: “ Đồng chí cảnh sát, tôi muốn kiện bọn họ, kiện Lâm quả phụ cưỡng đoạt trai lành là tôi, kiện bọn họ ẩu đả gây thương tích, muốn bọn họ bồi thường tôi.”

Phốc…… Cảnh sát nghe xong nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu là đầu bị cửa kẹp à? Một đàn bà làm sao có thể cưỡng bức cậu?”

“Tôi xem chắc không phải đâu, đầu này là bị nước vào.” Bên cạnh cảnh sát đi theo nói.

“Đồng chí cảnh sát, tôi có chứng cứ, tôi có thể lấy ra chứng cứ.” Cố Hi nói.

“Ồ? Chứng cứ đâu?” Cảnh sát hỏi.

Cố Hi nhìn nhìn hiện trường người, trầm mặc một chút, sau đó lại nói: “Có thể lén lấy ra được sao? Nhiều người quá, tôi…… Tôi ngại.”

“Nha, lấy ra chứng cứ còn làm ra vẻ.” Cảnh sát trợn trắng mắt.

“Đồng chí cảnh sát, chủ tịch nói qua, chúng ta không thể oan uổng bất luận chuyện gì cho một công dân, đồng chí cảnh sát là người đồng chí tốt, là công bằng công chính nhất vô tư đồng chí, cho nên tôi có chứng cứ, cảnh sát đồng chí có thể cho tôi một cơ hội hay không?” Cố Hi ra sức cho người tẩy não, nói.

“Này, thật sự là chủ tịch nói?” Cảnh sát hoài nghi, hắn cũng xem qua trích lời chủ tịch, sao hắn lại chưa thấy qua những lời này?

“Là thật sự, đạo lý nói như vậy thì ngoài chủ tịch ai có thể nói được chứ?” Cố Hi nghiêm túc nói.

“Tao nghe súc sinh như mày là đang nói chuyện vô nghĩa.”

“Lý Ái Quốc, mày bịa, mày tiếp tục ở đó mà bịa chuyện chém gió đi. Hôm nay mày cưỡng đoạt chị dâu tao, mày nhất định phải cho tao một câu trả lời chính đáng.”

“Câm miệng.” Cảnh sát đứng dậy, “Được, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, đi một mình vào phòng thẩm vấn.”

Tiếp theo, cảnh sát mang theo Cố Hi đi phòng thẩm vấn.

“Nói, cậu có cái gì để làm chứng cứ?” Cảnh sát hỏi.

“Ta có hai cái chứng cứ.” Cố Hi nói, “Cái thứ nhất, ba mẹ tôi vừa mới qua đời vào ngày hôm qua. Hôm trước tâm tình tôi không tốt, mới đi lên huyện thành uống rượu. Kết quả từ huyện thành trở về nhà, tôi ngã vào trên đường. Sau lại mơ mơ màng màng có người đỡ tôi, tôi cứ nghĩ là mẹ mình. Ngủ thời điểm, mơ hồ mà nghe được một nam một nữ đang nói chuyện, cái gì mà mang thai, rồi giá họa linh tinh. Tôi hiện tại ngẫm lại, tám phần là Lâm quả phụ mang thai, muốn tôi đổ vỏ. Chuyện này cũng đơn giản, cho Lâm quả phụ làm kiểm tra một chút sẽ biết, cô ấy nói buổi tối hôm ấy tôi cùng cô ấy là đêm lần đầu tiên, nếu cô ấy mang thai, vậy chắc chắn đứa nhỏ không phải của tôi.”

“Vậy nếu cô ta không có mang thai thì sao? Câu lỡ nghe lầm thì thế nào?” Cảnh sát hỏi.

“Tôi đây…… Tôi còn có cái thứ hai chứng cứ.” Nói, Cố Hi đầu thấp đi xuống, cả người không có sức sống.

“Chứng cứ thứ hai là cái gì?” Cảnh sát hỏi.

“Tôi…… Tôi……” Cố Hi thanh âm càng ngày càng nhẹ, “Ta có một người anh trai, năm nay 26 tuổi, đã là phó đội trưởng……”

Cảnh sát nghe xong, không khỏi tức giận mà cắt ngang lời cậu nói: “Được rồi, Lý Ái Quốc, cậu là nghĩ lấy anh trai cậu ra là tôi sợ à, đây là cậu……”

“Không không không…… Không phải.” Cố Hi chặn lại nói, “Tôi muốn nói, anh tôi đã đem con của hắn cho ta nuôi.”

“Cậu là có ý gì?” Cảnh sát nghe có chút hồ đồ.

“Anh tôi là phó đội trưởng, nhất định nuôi nổi đứa trẻ, có lý do nào lại đem con của mình để cho tôi nuôi chứ, đúng không? Bởi vì…… Bởi vì ta không thể cứng được.” Cố Hi lại cúi thấp đầu xuống, “Khi còn nhỏ, bởi vì tôi quá nghịch ngợm rồi té ngã, đem…… Đem vật...làm bị thương, nhìn đến phụ nữ cũng……cũng không đứng lên nổi.”

Phòng thẩm vấn, một mảnh yên tĩnh.

Qua một hồi lâu, cảnh sát vỗ vỗ Cố Hi bả vai: “ Người anh em, cậu đừng khổ sở.” Câu chuyện này……thật quanh co nha.

“Tôi không khổ sở, tôi…… Tôi có thể cầu ngài đừng nói chuyện này cho người khác được không? Tôi……tôi còn muốn chút mặt mũi.” Cố Hi.

Làm đàn ông, cảnh sát cũng là đồng tình Cố Hi, đương nhiên cũng biết chuyện như này có liên quan đến mặt mũi của người đàn ông như thế nào, cho nên sảng khoái đáp ứng rồi: “Được, cậu cứ yên tâm, về những người đó, cậu muốn xử lý thế nào?”

“Bọn họ…… Tôi cũng không quản, bọn họ bồi thường tổn thất cho tôi là được.” Cố Hi nói.

“Được rồi, tôi sẽ nói lại với bọn họ.” Cảnh sát nghĩ nghĩ, lại an ủi, “Tôi có quen biết một trung y, y thuật không tồi. Hôm nào cậu tới tìm tôi, tôi giới thiệu cậu đi xem bệnh.” Cảnh sát đương nhiên không có hoài nghi quá Cố Hi nói. Thời buổi này người vẫn còn chất phác thật thà, huống chi, đây lại là chuyện liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của nam giới.

“Thật sự? Thế thì cảm ơn ngài.” Mắt Cố Hi tràn ngập hy vọng.

Sau khi cảnh sát cùng Cố Hi đi ra ngoài, để cậu ngồi sang một bên. Sau đó lại gọi Lâm quả phụ đi vào. Một lát sau, cảnh sát ra tới, thì lại gọi tiếp chú nhỏ Lâm gia đi vào.

Mất một lúc sau, cảnh sát cùng Lâm quả phụ, chú nhỏ nhà họ Lâm đều ra tới, nhìn thấy còn ngồi ở bên ngoài Cố Hi, Lâm quả phụ cùng chú nhỏ Lâm gia sắc mặt đều đen. Chú nhỏ Lâm gia đi đến trước mặt Cố Hi: “Chuyện này là chúng tôi oan uổng cậu, rất xin lỗi, tiền thuốc men chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu.”

“Còn có bồi thường.” Cảnh sát ở phía sau lại bổ câu. Ai bảo Lâm quả phụ cùng chú nhỏ Lâm gia này không có đạo đức như vậy, hai người gian díu tư tình còn có hài tử. Thế nhưng lại muốn cho người khác cõng nồi, còn giúp bọn họ nuôi dưỡng đứa nhỏ.

Thật là chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như thế.

“Đúng đúng đúng, còn có bồi thường, tiền thuốc men thêm bồi thường, cảnh sát đồng chí nói bồi cho cậu một trăm đồng.” Lâm tiểu thúc, “Cậu thấy thế nào?”

“Tốt, tiền khi nào đưa tôi?” Cố Hi hỏi.

“Nhà của chúng ta bình thường cũng không có điều kiện gì tốt, tiền……”. Chú nhỏ Lâm gia ý tứ là muốn nói có thể chậm mấy ngày được hay không.