Chương 9: Tôi không cưới quả phụ. (TG1)

“Đồng chí cảnh sát, bọn họ oan uổng tôi, còn cái kia…… Nếu tôi kiện, bọn họ sẽ ngồi tù sao?” Cố Hi hỏi.

“Chờ lát nữa trở lại trong thôn rồi, tiền sẽ trả cho cậu.” chú nhỏ Lâm gia lập tức sửa lại lời nói. Chị dâu cùng em chồng thông da^ʍ, việc này không thể truyền ra đi.

“Tốt.” Cố Hi đột nhiên gợi lên một nụ cười, xảo quyệt nói: “Tôi cũng không nghĩ tới, ngày hôm qua đều đã uống say, mà vẫn có thể nghe được một vở kịch thú vị như vậy, mọi người chào nha ~”

Ra khỏi Cục Cảnh Sát.

Cố Hi đi ra nhìn thấy Lý Hỉ Mai lo lắng đứng không yên ở cửa, cau mày, vẻ mặt sốt ruột.

“Chị.” Cố Hi gọi cô một tiếng, sau đó đi đến trước mặt cô, “Không có việc gì, chuyện này là Lâm quả phụ oan uổng em, đồng chí cảnh sát đã điều tra rõ ràng, hơn nữa đáp ứng cho em một trăm đồng làm tiền bồi thường.”

“Thật sự?” Lý Hỉ Mai không thể tin được, cô còn tưởng rằng em trai của mình phải cưới Lâm quả phụ. Em trai lớn lên thật tốt. Tuy rằng ba cùng mẹ kế đã không còn, nhưng là điều kiện trong nhà cũng không kém, để em trai cưới Lâm quả phụ, Lý Hỉ Mai như thấy trời sập. Không nghĩ tới, Lâm quả phụ người đàn bà đê tiện này cũng dám oan uổng em trai nhà mình.

“Thật sự.” Dưới cái nhìn bên ngoài cuốn sách Cố Hi biết, Lý Hỉ Mai làm người thành thật, đối xử với người em trai Cố Hi này cũng là rất tốt. Cô vẫn luôn xem Trương Nhị Thúy như mẹ ruột mình, cho nên không màng bất cứ thứ gì cũng muốn đối tốt em trai. Chưa nói, ba cùng mẹ kế đã không còn, cô đã thương tiếc cho em mình. Nghĩ đến em trai còn chưa có lập gia đình, cô liền ăn không ngon, ngủ không yên. “Chị hai, buổi sáng ngày hôm qua em bị bọn họ đả thương, thì được đưa đi bệnh viện như thế nào?”

“Bọn họ đi gọi người của thôn Lý gia thôn, đại đường đệ mới đưa em đi bệnh viện, vợ của hắn vào huyện tìm chị. Chị cũng không biết làm sao mới tốt, rồi chị đi kêu anh rể em, cùng anh ấy cầm tiền đi bệnh viện.” Lý Hỉ Mai nói, “Sau đó anh rể em phải về đi làm, chị thì ở lại ở bệnh viện chăm sóc em. Lúc ăn cơm, anh ấy tới đưa cơm hộp cho chị.”

“Vất vả cho chị cùng anh rể rồi.” Cố Hi nói. Chồng của Lý Hỉ Mai cũng là người cứng cỏi, ánh mắt nhìn người của Lý Hỉ Mai là thật sự không tồi.

“Ái Quốc……” Lý Hỉ Mai muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi nói, “Ta làm người thật tốt, ba mẹ đều đã đi, em cũng nên trưởng thành rồi.”

“…… Chị hai, chị yên tâm đi, em đã biết rồi.” Cố Hi bị Lý Hỉ Mai câu em cũng nên trưởng thành làm cho khϊếp sợ.

“Ái Quốc, chị biết em không thích xuống đồng làm ruộng, chị hỏi anh rể em một chút, xem trong xưởng còn tuyển công nhân hay không. Nếu có, cho dù là hợp đồng lao động, em cũng tới làm đi. Như vậy chị còn có thể giúp đỡ em, em cũng có thể tới chỗ chị dùng cơm.” Lý Hỉ Mai thấy đứa em mình hôm nay rất dễ nói chuyện, vì thế lại đề ra vài câu. Nếu là ngày thường, cô cũng không dám nói một câu trước mặt đứa em này. Ai kêu nó từ nhỏ tính tình bá đạo, ngang ngược.

“Không cần hỏi.” Cố Hi nói, “Em sẽ ở lại trong thôn sống thật tốt, chị đừng lo lắng vì em. Tuy rằng nói người một nhà anh rể tốt, nhưng là trong lòng chị không thể lúc nào cũng nhớ thương nhà mẹ đẻ, nhà chồng sẽ có ý kiến.”

Lý Hỉ Mai vừa nghe, lập tức hai mắt đều đỏ, cảm động nhìn Cố Hi: “Ái Quốc, em thật sự đã trưởng thành.” em trai lớn lên hiểu chuyện, suy nghĩ vì cô, Lý Hỉ Mai rất vui mừng.

Cố Hi không chịu nổi cảm tình phong phú như vậy của Lý Hỉ Mai, vội đáp: “Chị, em đói bụng, chúng ta đi ăn chút? Đúng rồi, hai ngày này em nằm viện, Thành Đồ đâu?” Lý Thành Đồ mới là mục tiêu của cậu.

“Thành Đồ rất ngoan, em cứ yên tâm.” Lý Hỉ Mai không cho là đúng, “ Chị dắt em đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm vậy."

Tiệm cơm quốc doanh

Thịt kho tàu: Hai đồng tiền, hai lạng phiếu thịt

[Bên đó 1 cân = 0.5 kg]

Thịt kho tàu cá trích: Hai đồng tiền, hai lạng phiếu thịt

Thịt kho tàu củ cải: 5 hào tiền

Cơm: 2 hào tiền, một hai phiếu gạo

“Ái Quốc, ngươi muốn ăn gì thì tự mình chọn đi. Chị có phiếu, tháng này trong xưởng của anh rể em phát phiếu chưa có dùng hết.” Lý Hỉ Mai nói.

Cố Hi cũng không cùng cô khách sáo, thân thể này nằm hai ngày trời, bụng bây giờ đang đánh trống đòi ăn cơm.

“Thịt kho tàu, thịt kho tàu củ cải, canh đầu cá, thiêu rau xanh……”

“Đã hết rồi, mỗi ngày lượng đồ ăn chỉ có chút, phần đồ ăn cho hôm nay đã không còn.” Người phục vụ không ngẩng đầu lên nói, thái độ bình đạm nói.

“Vậy xin hỏi còn món nào?” Cố Hi hỏi.

“ Không còn món nào cả, cậu cũng không xem xem bây giờ là mấy giờ.” Người phục vụ hừ một tiếng.

Hai chị em có chút xấu hổ. Cố Hi còn chưa biết tình huống ở thời đại này, trừ lần Lý Hỉ Mai cùng người nhà tới ăn ra, thì lần này là lần thứ hai quay lại

Hai người đi ra tiệm cơm quốc doanh, thấy được bên cạnh có tiệm bánh bao. Cố Hi đi qua hỏi: “Bánh bao là bán thế nào vậy ông chủ?”

“3 hào tiền 1 cái, 3 cái bánh bao một lạng phiếu thịt."

“Lấy ba cái.” Lý Hỉ Mai lại hỏi, “Ái Quốc, em, ba cái đủ ăn không?”

Cố Hi nghĩ nghĩ: “ Lấy 15 cái đi.”

“Một đồng 5 hào tiền, năm lạng phiếu thịt.”

Lý Hỉ Mai lắp bắp kinh hãi: “Ái Quốc, em ăn 15 cái…… Ăn hết không?” Không phải Lý Hỉ Mai keo kiệt, tiêu tiền cho em trai cô vẫn là bỏ được. Thế nhưng 15 cái có phải quá nhiều rồi hay không?

“Mua về cho Thành Đồ ăn nữa.” Cố Hi lên tiếng.

“Được rồi, vậy mua 15 cái đi.” Lý Hỉ Mai khẽ cắn môi lấy ra năm lạng phiếu thịt.

Cố Hi nói: “Trong nhà còn có một ít phiếu thịt, đều là đại ca gửi về trước đó. Mẹ không nỡ dùng nên vẫn còn, hôm nào em sẽ đưa cho chị.” Nguyên chủ còn có 1100 đồng tiền tiết kiệm, kèm theo một đống phiếu: nào là phiếu thịt, quần áo phiếu, lương thực phiếu, công nghiệp phiếu…… Đều có không ít. Chỗ phiếu đều là Lý Ái Trung gửi về, Trương Nhị Thúy luyến tiếc xài, nên vẫn còn ở trong nhà.

1100, ở năm 57 mà nói, đây là một khoản tiền cực kỳ lớn.

“Đừng, không cần đâu, em cứ giữ đi, chờ em cưới vợ……”

“Được rồi, trong lòng em tự hiểu rõ mà.” Cố Hi cắt ngang lời cô nói, lấy ra hai cái bánh bao nhét vào trong tay cô, “Em phải trở về rồi. Nếu nhà chồng không tốt, thì chị cứ trở về.”

Lý Hỉ Mai nhìn bóng dáng cậu, cảm động muốn rời nước mắt!

Leng keng……

Cố Hi một bên ăn bánh bao, một bên đi về phía thôn Lý gia. Chợt nghe thấy trong đầu truyền đến thanh âm, hắn sửng sốt một chút: “Tiểu 4.”

“Ký chủ.” 444 nghe thấy ký chủ gọi mình, lập tức đáp. Phía trước ký chủ không kêu nó, nó cũng không dám ra tiếng, nhát gan như chuột vậy.

“Vừa rồi là tiếng gì thế?” Cố Hi hỏi.

“Là 1000 tích phân, quản lý bộ phận trọng sinh trả tiền kỳ đầu.” 444 giải thích.

Tích phân có ý nghĩa như tiền, Cố Hi cắn bánh bao thịt tâm tình trở nên tốt hơn: “Mi mở ra cửa hàng thế giới để ta nhìn một cái, ở thế giới này có thứ gì có thể giao dịch.”

“Lập tức mở ra.” 444 mở ra cửa hàng thế giới.

Dựa theo giá hàng tại thế giới này, cửa hàng có gạo (1 hào 5 một cân ), cá ( 4 hào một cân ), thịt heo ( 8 hào một cân ), đại bạch thỏ kẹo sữa ( 2 đồng một cân ), sữa bột ( 10 đồng tiền một túi 500 gam ), nhũ tinh bột lúa mì ( 5 đồng tiền một túi 500 gam )……

“Tiểu 4, nếu ta ở cửa hàng mua sắm đồ vật, trực tiếp trừ tích phân sao? Có yêu cầu phiếu thịt gì không?” Cố Hi hỏi.

“Không cần, trực tiếp trừ tích phân.” 444 trả lời, “Nếu thế giới này kết thúc, tiền của cậu ở thế giới này sẽ thành tích phân, một đồng tiền một tích phân.”

Cố Hi lật xem một chút, đem tất cả món đồ của cửa hàng thế giới nhìn hết một lượt. Kỳ thật cũng chỉ có mấy thứ toàn là thực phẩm cả. Đồ dùng sinh hoạt lại không có, tỷ như khăn lông, bàn chải đánh răng, quần áo, xe đạp…… Đều sẽ không có.

“Vì sao lại chỉ có thực phẩm?” Cố Hi hỏi.

“Bởi vì ăn sẽ không khiến náo động đến quy tắc.” 444 trả lời, “Mà dùng này đó như xe đạp, một cái chỉ có 3 lượng giống ở tiệm bách hoá lớn trong huyện thành. Nếu cửa hàng thế giới chúng ta xuất hiện một chiếc, tương đương có 4 chiếc. Vậy nó sẽ làm cho quy tắc của thế giới này rung chuyển.”

“Được, trước đổi cho ta hai cân kẹo sữa thỏ trắng, hai túi sữa bột, hai túi nhũ tinh bột lúa mì, hai cân cá, bốn cân thịt heo.” Cố Hi nói.

“Vâng, tổng cộng trừ đi 38 tích phân, còn dư 962 điểm.”

Tiếp theo, Cố Hi từ giỏ hàng lấy ra đồ vật. Cậu phát hiện, hệ thống này còn rất ý nghĩa nha. Bất quá, nếu cậu không có hướng quản lý trọng sinh đòi một vạn tích phân bồi thường, cậu đã không mua sắm được mấy thứ này.

Từ huyện thành về Lý gia thôn, Cố Hi đi rồi suốt ba giờ đồng hồ. Đi từ 2 giờ chiều đến 5 giờ tối, hiện tại là 8 tháng, lúc cậu đến Lý gia thôn, trời vẫn còn sáng. Có điều, hai chân đã mỏi nhừ.

Năm 60, điều kiện sống ở đây đối với Cố Hi mà nói không vấn đề. Nhưng không có phương tiện giao thông thì có chút khó khăn.

Cố Hi đi vào trong thôn, lúc này mọi người đều đã tan tầm, tầm mắt đặt lên người cậu là có không ít.

Hôm trước chuyện làm lớn như vậy, Lý Ái Quốc cưỡng bức Lâm quả phụ đã lập tức truyền khắp thôn. Hiện tại nhìn đến Cố Hi, mọi người còn sửng sốt một chút.

“Ái Quốc, cậu xuất viện rồi à?” Có người hỏi.

Thậm chí còn người khe khẽ nói nhỏ.

“Xuất viện rồi.” Cố Hi nói, “Buổi chiều vừa xuất viện xong thì tôi đi một chuyến đến Cục Cảnh Sát. Cho nên mới về muộn như vậy, cảm ơn mọi người quan tâm.”

Người chào hỏi kinh ngạc, bây giờ Lý Ái Quốc nói như vậy là sao?

“Đến Cục Cảnh Sát?” Có người hỏi, “Là xử lý chuyện của Lâm quả phụ đấy à? Thế Lâm quả phụ có phải muốn gả cho cậu hay không?” Lâm quả phụ tuy rằng là một người đã mất chồng. Nhưng là bị Lý Ái Quốc rượu cưỡиɠ ɠiαи, Lý Ái Quốc còn chưa có lập gia đình. Vậy nên cách giải quyết tốt nhất của hai người họ là kết hôn.

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Tuy rằng tên này ngày thường ham ăn biếng làm, nhưng tốt xấu có anh trai tham gia quân đội, người chị còn được gả tới huyện thành. Ngoài ra, Trương Nhị Thúy cùng Lý Đại Ngưu mất còn có 200 bồi thường, nên là có rất nhiều người muốn gả cho Lý Ái Quốc.

Lại không nghĩ tới, nhưng mà bị Lâm quả phụ……

“Thím à, thím nói gì thế? Lâm quả phụ là một người đã mất chồng, tôi làm sao sẽ cưới cô ấy chứ?” Cố Hi nói, “Bởi vì chuyện ba mẹ tôi, tôi gần nhất tâm tình không tốt. Cho nên hôm trước mới uống nhiều mấy chén, say ngã trên đường. Nào biết đâu Lâm quả phụ lòng dạ thật đen tối, nhân cơ hội muốn lấy đi túi tiền trong người của tôi. Sáng sớm hôm qua, tôi nhớ lại chuyện say rượu sau, đi nhà Lâm quả phụ đòi tiền. Nào biết đâu bọn họ có người nhiều như vậy, đánh ta một trận nhừ tử. Má nó, nhà quả phụ thế nhưng có vài người đàn ông ở.” Nói, Cố Hi lại ra sức nói vài câu cho tẩy não người.