Chương 11: Con muốn ba làm tổng giám đốc

Trong lòng Đàm Minh Minh như bị cắn một miếng, có chút cảm giác nói không nên lời.

Cô không dám quay đầu lại, tránh cho bản thân vô ý để lộ ra, vì thế cầm ly nước đi ra ngoài phòng học lấy nước. Uống xong một ly nước sôi, lúc đi qua cửa, mới như vô tình liếc Hàng Kỳ một cái.

Mùa đông tầng mây như nứt ra một cái miệng nhỏ, ngoài cửa sổ đổ mưa to, không khí trong phòng học tối sầm.

Thiếu niên cao ngất ngồi ở chỗ đó, đeo tai nghe, một sợi chỉ màu trắng uốn lượn xuống, chui vào cổ áo đồng phục mỏng manh của anh.

Ngón tay thon dài của anh cầm bút, khớp xương rõ ràng, ung dung làm bài tập, thoạt nhìn yên lặng bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra dấu vết răng nanh tàn nhẫn giẫm lên người anh.

Chuyện đưa thuốc cảm thất bại, Đàm Minh Minh có chút thấp thỏm bất an, hôm đó sau khi tan học, cô đã đặc biệt đến quán bánh rán trái cây kiểm tra độ trong suốt của mình.

Kết quả, một ngày trước ông chủ còn nhận ra cô, mỉm cười đóng gói bánh rán trái cây cho cô, hôm nay đã giống như kẻ phụ tình bỏ chạy, toàn bộ quá trình không cho cô một ánh mắt dù cô liều mạng chen chúc về phía trước, cho đến khi mọi người xếp hàng đều mua được bảy tám phần, ông chủ mới kinh ngạc nhìn cô.

“A, bánh rán trái cây của cô tôi còn chưa làm cho cô sao?”

“......””

“A” cái em gái ông chứ “a”.

Quên đi, Đàm Minh Minh đã không còn sức châm chọc nữa rồi.

Cô cầm chiếc bánh rán trái cây cuối cùng trở về, che ô cố sức đi trên đường, một chiếc xe đối diện lại giống như không nhìn thấy cô, cách cô khoảng hai tấc lướt qua vai cô, bắn nước tung tóe cả người cô.

Đàm Minh Minh nhắm mắt lại, cố nén bình tĩnh về đến nhà.

Cô mở sổ của mình ra, ghi chép lại “Kế hoạch tiếp cận Hàng Kỳ”.

Tắt quạt điện ✓

Thuốc cảm lạnh X

Lần thứ hai xem như thêm đất diễn thất bại, người qua đường thêm đất diễn thất bại sẽ có trừng phạt gì, đơn giản là trở nên trong suốt hơn một chút mà thôi. Nhưng nếu như vẫn nghĩ biện pháp tiếp cận với Hàng Kỳ, có lẽ mình có thể thoát khỏi cuộc sống xui xẻo hằng ngày của người qua đường Giáp, không chỉ là mình, có thể vận may của cả nhà mình đều tốt lên.

Không phải ba Đàm vẫn luôn muốn tăng lương sao? Một người qua đường Giáp, sao có thể có cơ hội lộ mặt để tăng lương?

Nhưng nếu mình và Hàng Kỳ có đủ liên hệ, trở thành nhân vật quan trọng, như vậy, chuyện ba Đàm lên làm tổng giám đốc cũng không phải là không có khả năng.

Nghĩ tới đây, sự buồn bực của Đàm Minh Minh bị quét sạch, kích động thay chiếc áo lông bị dính đầy bùn ra, ném vào sọt quần áo giặt, nói với ba mẹ Đàm đang ngồi trên sô pha xem TV: “Ba, con muốn ba làm tổng giám đốc!”

Ba Đàm không hiểu ra sao: “Ngay cả bộ phận ba còn chưa từng đi ra khỏi nữa.”

Bà Đàm trợn mắt, ném ánh mắt sắc như dao qua: “Đàm Minh Minh, bao giờ con nâng thành tích từ 79 điểm lên 80 điểm rồi hẵng giúp ba con mơ mộng hão huyền.”

Con cũng đâu có muốn cứ mãi dừng ở 79 điểm...

Một khi thi trên tám mươi điểm bài thi sẽ bị biến mất bởi đủ loại nguyên nhân kỳ diệu!

“Quên đi, cho dù nói với hai người thì hai người cũng không hiểu, cứ chờ xem đi.” Đàm Minh Minh vui vẻ khôn xiết, mãn nguyện trở lại phòng, bắt đầu liệt kê kế hoạch cho ngày hôm sau.