Chương 12: Dì có thể giúp con một chuyện không?

Đàm Minh Minh quấn khăn quàng cổ, vội vàng đeo găng tay, nhận lấy trứng gà vừa mới hâm nóng từ trong tay mẹ Đàm, vừa lột vỏ vừa chạy như bay đến trạm xe buýt.

Khi xe buýt 811 đến nơi, cô vừa vặn nhét miếng trứng cuối cùng vào miệng, ném vỏ vào thùng rác, miệng căng phồng nhảy lên xe buýt.

Cô mặc một chiếc áo khoác lông trắng và đội một chiếc mũ len dày màu vàng sáng với hai bím tóc trang trí bằng vải gai, rủ xuống một cách ngây thơ. Cô đi một đôi giày tuyết, tuy rằng không phải hàng hiệu gì, nhưng thắng ở kiểu dáng đơn giản hào phóng, ấm áp lại thoải mái.

Bởi vì trong suốt nên trên xe buýt cô chưa từng xảy ra chuyện có sở khanh hay trộm cắp gì, cho nên cô có thể thanh thản ổn định híp mắt ngủ bù một lát.

Khi xe buýt đến trước trường học, Đàm Minh Minh thở ra một ngụm sương trắng, nhiệt tình mười phần đi vào trường học.

Căn tin trường học rất lớn, một ngày ba bữa đều đủ, đại đa số học sinh ở trọ đều ăn điểm tâm ở căn tin.

Nhà Đàm Minh Minh rất gần, là ngoại trú, từ trước tới giờ bữa sáng cô đều ăn trứng gà và sữa đậu nành mẹ Đàm chuẩn bị xong trước khi ra cửa, bởi vậy sáng sớm chưa bao giờ đến căn tin.

Lúc này phía chân trời vừa mới bình minh, còn chưa sáng hẳn, vẫn còn rất sớm.

Trong căn tin không có học sinh, chỉ có các dì các chú mặc đồng phục trắng đang bận rộn.

Học sinh đến ăn sáng không nhiều lắm, bởi vậy chỉ có hai cửa sổ. Đàm Minh Minh bước nhanh tới nhìn, cửa sổ bày cháo và dưa muối nóng hôi hổi, nhưng bên trong cháo không có gạo, thoạt nhìn giống như nước gạo, giá trị dinh dưỡng ít đến đáng thương.

Ngoài ra, còn có bánh trứng gà, ba tệ năm, trứng luộc trà, một tệ năm, gà nếp, ba tệ.

Nhìn qua khiến người ta không có chút khẩu vị gì.

Tầm mắt Đàm Minh Minh hướng về bên phải, ánh mắt “Ba” một tiếng sáng ngời, vậy mà còn có đùi gà, so với những thứ bên cạnh thì có dinh dưỡng hơn nhiều, không phải nam sinh nên ăn nhiều loại đồ ăn bổ sung cơ bắp này sao... Nhưng trên bảng hiệu viết bảy tệ một cái.

Sao lại đắt như vậy!

Đàm Minh Minh có chút đau lòng, nhưng vẫn không do dự.

Cô cười cười với dì trước cửa sổ, tất nhiên dì không chú ý tới cô, vì thế cô đột nhiên vỗ cửa sổ một cái, tạo ra động tĩnh lớn, cuối cùng mới có thể để dì nhìn về phía mình một cái. Đàm Minh Minh khép hai tay lại, khẩn thiết nói: “Dì, dì có thể giúp con một chuyện không?”