Chương 13: Trưởng thành một cách tự nhiên

Hàng Kỳ tiện tay đặt cặp sách ở vị trí góc căn tin, hai tay đút ở trong túi, chờ đến khi đi tới trước cửa sổ, mới vươn một tay cầm lấy đĩa, trước sau như một, lông mi anh rũ xuống, chỉ vào cháo, trứng gà cùng bánh mì, đồ ăn bên ngoài có giá cả rất đắt, căn tin trường học coi như là rẻ lắm rồi.

Cháo miễn phí, anh có thể uống hai bát, trứng gà và bánh mì cộng lại là năm tệ.

Tuổi tác đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, thân hình thiếu niên giống như măng trúc, cao lên từng ngày, bởi vậy dù ăn no vẫn luôn cảm thấy bụng trống rỗng.

Xét thấy còn phải tiết kiệm thêm một khoản tiền để đóng học phí, đóng tiền thuê nhà nên Hàng Kỳ cũng không dám ăn nhiều.

Đủ để lấp đầy cái bụng là được.

So với những thứ này, đùi gà bên cạnh tản mát ra hơi thở mê người, nhưng Hàng Kỳ nhìn không thèm liếc mắt tới, bưng đĩa, mua xong trứng gà cùng bánh mì, xoay người muốn đi, tối hôm qua anh tự đi mua thuốc cảm mạo, lại nấu cho mình một chút canh gừng, uống xong một nồi canh gừng nóng hôi hổi, lại bọc chăn một đêm cộng với một đêm gặp ác mộng đổ mồ hôi lạnh, buổi sáng thức dậy, đầu óc mê man cuối cùng cũng tỉnh táo.

Sờ trán lần nữa, cơn sốt cũng không giảm nhiều lắm.

Hàng Kỳ chính là như vậy, trưởng thành một cách tự nhiên, từ trong khe đá đào mình ra cũng khó, làm sao có thời gian để mắc bệnh.

Anh không yên lòng mà nghĩ, có lẽ hôm nay có thể đến tiệm net sớm một chút để sửa thêm mấy máy móc bị hỏng loa.

Đến lúc phải thay giày rồi.

Hàng Kỳ liếc mắt nhìn đôi giày thể thao cũ của mình, gần đây sân thể dục trường học đang sửa chữa, đường băng thô ráp hơn bình thường, giày rất dễ bị mài hỏng, vốn Hàng Kỳ dự định kiên trì thêm một thời gian nữa, rồi mới tìm một đôi giày cũ khác để thay đổi, nhưng không ngờ tối hôm qua lúc đạp xe về nhà, đôi giày kia bị phanh chân rạch ra một lỗ hổng.

Bây giờ là mùa đông, lúc nào cũng có gió lạnh, hiển nhiên là không thể đi được nữa.

Sắp phải mua giày mới.

Ngay khi Hàng Kỳ thờ ơ xoay người muốn đi, dì bán cơm lại bỗng nhiên quan sát anh, rồi cẩn thận nhìn bảng tên trước ngực anh, “Này” một tiếng: “Bạn học, chờ một chút.”

Hàng Kỳ đeo máy trợ thính, thính lực bình thường, quay đầu lại, trong con ngươi xẹt qua vẻ nghi vấn nhàn nhạt.

Bất ngờ không kịp đề phòng, dì bỏ thêm một cái đùi gà lên đĩa anh, nói với anh: “Bạn của con mua đùi gà cho con một tháng rồi, mau đi ăn đi.”

Khi đùi gà rơi xuống, cái đĩa đột nhiên nặng trịch thêm vài phần.

Đồng tử Hàng Kỳ co rụt lại, đột nhiên sửng sốt, một lúc lâu sau cũng không kịp phản ứng.

Dì thấy cậu thất thần, thúc giục: “Con còn muốn mua gì nữa không?”

Lúc này Hàng Kỳ tránh ra khỏi đội ngũ đang xếp hàng.

Anh đi qua một bên, không dám tin cụp mắt nhìn lại. Chiếc đùi gà vàng óng, dì còn đặc biệt chọn một cái béo nhất, đặt trên bàn ăn không hợp với bánh mì cùng trứng gà đơn sơ của anh.

Anh nhìn chiếc đùi gà này thậm chí có chút ngơ ngác, trái tim đập thình thịch một giây, không biết nên làm phản ứng gì.

Bạn bè...

Nếu như nói thuốc cảm là đưa nhầm người, vậy thì, hiện tại là chuyện gì đang xảy ra?