Chương 2: Hàng Kỳ

Nếu chỉ là miêu tả giản lược còn tốt, vậy còn có chút cảnh diễn, nhưng chỉ sợ là cả nhà cô ở trong thế giới gốc căn bản không được đề cập đến, vậy nên thế giới này tự động biến họ thành một đám sương mù trống rỗng.

Cho nên cũng khó trách bản thân mình chỉ là người qua đường Giáp như vậy, đương nhiên sẽ tự giác bị người khác bỏ qua.

Theo đạo lý mà nói, Đàm Minh Minh nên nhận mệnh giống như ba mẹ, chấp nhận “Cuộc đời bị coi thường của Đàm Minh Minh” này, nhưng ngay ba ngày trước, cô lại phát hiện cách thay đổi vận mệnh của mình.

Đây hoàn toàn chỉ là một tai nạn.

Trường trung học phổ thông của Đàm Minh Minh cũng chỉ là một ngôi trường vô cùng bình thường, tên là trường Nhất Trung Thanh Thủy, trong trường có đầu sỏ, có côn đồ, có hoa khôi trường, có học bá, nhưng nhiều nhất vẫn là người qua đường bình thường giống như Đàm Minh Minh.

Đương nhiên, nếu so với cô thì người khác vẫn tốt hơn một chút, ít nhất người khác sẽ không bị nhân viên vệ sinh vô tình nhốt ở bên trong khi đang đi WC, với lý do là không biết rằng bên trong còn có người.

Hôm nay trong giờ thể dục, Đàm Minh Minh hơi đau bụng kinh nên xin nghỉ không xuống sân, nhưng cũng không muốn ngồi ngẩn người trong phòng học, vì thế cô xuống lầu đi dạo, lúc đi dạo đến phía sau tòa nhà dạy học, trong lúc vô tình cô nhìn thấy mấy nam sinh trong lớp đang vây quanh một thiếu niên.

Trong lớp học mọi người luôn luôn xem cô là không khí, cô cũng không thể phân biệt rõ mặt của những người này, nhưng thiếu niên bị bao vây kia lại thu hút ánh mắt của cô.

Sắc mặt anh tái nhợt, tóc ướt sũng, phần tóc mái ướt dính trên trán, môi khô ráp đến tróc da, cảnh giác nhìn chằm chằm đám người trước mặt, cơ thể vô cùng cứng ngắc vì căng thẳng.

Đàm Minh Minh không tự chủ được nhìn về phía anh, ánh mắt anh đỏ lên, tàn nhẫn lại bất lực.

Tựa như sói con bị dồn vào góc tường.

Trong lòng Đàm Minh Minh không tự chủ được mà run lên, cô miễn cưỡng nhớ tới tên của thiếu niên này, Hàng Kỳ, bình thường cô cũng không chú ý đến mọi người trong lớp nhưng cũng nhiều lần nhìn thấy, Hàng Kỳ bị một đám nam sinh trong lớp bắt nạt.

Vóc người anh cao ráo, cơ thể cân đối, thoạt nhìn cũng là người có thể tự vệ, nhưng song quyền khó địch mười hai chân, mà đám côn đồ vây quanh anh này còn có người ở ngoài trường, càng phản kháng thì chỉ càng khıêυ khí©h bọn chúng.

Về phần nguyên nhân bị bắt nạt…

Đàm Minh Minh đoán là bởi vì gia cảnh Hàng Kỳ không tốt, hơn nữa anh còn có một vết sẹo ở trên mặt.

Chẳng qua lúc này Đàm Minh Minh đứng ở bên này không thể nhìn thấy vết sẹo xấu xí của anh, chỉ thấy nửa bên mặt còn lại vô cùng anh tuấn đẹp trai, nếu màu môi anh không tái nhợt, hoàn toàn có thể xưng là một mỹ nam..

Đàm Minh Minh không dám tùy tiện chạy ra ngoài, trêu chọc đám côn đồ kiêu ngạo ác liệt kia, nhưng cũng không thể ngồi nhìn bọn họ đánh nhau như vậy.

Vì vậy.

Đàm Minh Minh nhanh chóng chạy lên lầu ba, đổ nước lạnh từ trong chai nước khoáng ra, mùa đông khắc nghiệt, nếu dội nước lạnh xuống, nhất định sẽ lạnh thấu tim!

Cô chạy như bay đến chỗ cửa sổ phòng học không một bóng người, chỉ lộ ra nửa cái đầu, không đợi đám côn đồ kia ngẩng đầu nhìn, cô đã nhanh chóng nhắm ngay bọn họ, đổ nước xuống.

Rào......