Chương 3: Lên kế hoạch tiếp cận Hàng Kỳ

“Con mẹ nó! Ai làm!”

Phía dưới truyền đến tiếng quát giận dữ.

Đàm Minh Minh cười trộm, nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh nữ, không lâu sau đã nghe thấy phòng học bên cạnh truyền đến tiếng đạp bàn, cô trốn ở trong nhà vệ sinh nữ, trốn luôn tiết tiếp theo, nhưng cô làm người qua đường Giáp quen rồi, thầy cô cùng bạn học căn bản không nhận ra rằng cô không ở trong lớp, vì vậy, cô thành công tránh được một kiếp.

Sau đó Đàm Minh Minh nhìn thấy Hàng Kỳ trở lại chỗ ngồi, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, vừa mệt mỏi nằm sấp xuống đã bắt đầu ngủ, hẳn là không bị đánh.

Từ tận đáy lòng cô mới tự hô yeah cho mình một cái.

Vốn dĩ Đàm Minh Minh cho rằng chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm không mấy quan trọng nhưng cô trăm triệu lần không ngờ tới, sau khi tan học cô đến quán bánh rán trái cây kia mua cơm tối...

Lần nào ông chủ cũng ngó lơ cô, nếu không bị cô hét vào tai nhắc nhở một phen thì nhất định ông chủ sẽ không nhớ tới cô, vậy mà hôm nay lại dựa đúng theo trình tự, đem phần bánh rán trái cây của cô đưa cho cô!

Còn nói với cô: “Cô bé, cầm lấy, cẩn thận nóng.”

“!!!”

Đàm Minh Minh lệ rơi đầy mặt cầm bánh rán trái cây, về đến nhà sớm hơn nửa giờ so với ngày thường, đầu óc trống rỗng, cắn một miếng bánh rán trái cây còn nóng, cô hạnh phúc đến chóng mặt.

Tại sao lại như vậy?

Ngay cả tiết mục TV yêu thích nhất Đàm Minh Minh cũng không có tâm trạng xem, cô ngồi trên sô pha gặm bánh rán trái cây, vừa rung chân khẩn trương nghiêm túc suy nghĩ.

Nhưng cho dù nghĩ thế nào, cô cũng không cảm thấy đây là do vận may của mình.

Đùa gì chứ, người qua đường Giáp ngay cả đất diễn cũng không có thì sẽ có vận may sao?

Chỉ có một loại khả năng chính là cô đã dính vào vận mệnh của nhân vật chính.

Mọi người đều biết, nếu một người qua đường xuất hiện bên cạnh nhân vật chính, nhất định là người qua đường đó có chút tác dụng, là người qua đường lộ mặt, nếu như phân cảnh nhiều hơn nữa, vậy rất có khả năng sẽ biến thành vai phụ.

Cô nhớ lại những hành động trong ngày hôm nay, vẫn là quá trình đi học, ăn cơm, nghe giảng, tan học, không có gì đặc biệt.

Chuyện duy nhất không giống với ngày thường chính là, cô trợ giúp thiếu niên Hàng Kỳ kia.

Cho nên, chẳng lẽ trong thế giới này, thiếu niên Hàng Kỳ chính là nhân vật chính.

Đàm Minh Minh càng ngày càng chắc chắn khả năng này.

Cũng không lâu sau, ba mẹ cô đã trở lại, ba Đàm mệt mỏi đặt cặp công văn xuống, châm chọc nói với mẹ Đàm: “Tất cả mọi người đều được tăng lương, chỉ tôi là không có, tôi nhịn nhiều ngày như vậy cuối cùng vẫn quyết định đi hỏi ông chủ, ông ấy lại nói rằng quên mất tôi!”

Mẹ Đàm nấu cơm, thở dài, tập mãi thành thói quen nói: “Không phải chuyện này thường xuyên xảy ra sao, lần trước trưng cầu ý dân, tờ ý kiến của nhà chúng ta cũng bị quên báo cáo lên đó thôi.”

“Cũng đúng.” Ba Đàm cũng không oán giận, giống như đã quen với cuộc đời bị ngó lơ này, vào phòng bếp giúp mẹ Đàm nhặt rau.

Đàm Minh Minh: “...”

Ba, mẹ, không nên buông bỏ, con cảm thấy còn có thể cứu vãn được mà.

Tuy rằng Đàm Minh Minh không biết rốt cuộc thế giới này vận hành như thế nào, cũng không biết Hàng Kỳ có phải nhân vật chính hay chỉ là vai phụ, nhân vật chính có bao nhiêu người, vai phụ có những người nào, nhưng nói tóm lại, đối với một người qua đường Giáp như cô, nếu muốn diễn thêm, đầu tiên phải ôm lấy cái đùi to Hàng Kỳ này.

Cô trở về phòng, đầy tham vọng viết một dòng trên giấy.

Lên kế hoạch tiếp cận Hàng Kỳ!