Chương 21: Tốn công tốn sức

Thật ra Đàm Minh Minh có suy tính của mình, ví dụ như, sau khi cô phát hiện sự kiện đưa đùi gà thất bại, thì cô bắt đầu chuyển mục tiêu sang làm một số chuyện khiến Hàng Kỳ không có cách nào từ chối...

Uống nước nóng là một trong số đó, Hàng Kỳ luôn có thói quen cầm theo ly nước, nói không chừng có thể không chú ý tới nhiệt độ nước trong ly đã xảy ra thay đổi nên có thể sẽ không cẩn thận mà uống một ngụm.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán.

Nước nóng đã thành công

Chiếc ô và xe đạp thì dùng một cách khác. Hàng Kỳ có thể không chấp nhận ô của cô, nhưng cô đã đặc biệt viết một bảng tên nhỏ, nếu Hàng Kỳ tháo xuống thì mình coi như là thành công.

Mà xe đạp, Hàng Kỳ không thể không đạp xe đạp trở về, như vậy, chỉ có thể bị động tiếp nhận thiện ý của cô.

Bởi vậy vừa tan học, Đàm Minh Minh đã ôm cặp sách lao ra khỏi phòng học.

Cô tìm cái khăn lau bàn bình thường của mình, lén lút lẻn vào chỗ để xe đạp, đặc biệt tốn trọn vẹn mười phút, thở hồng hộc làm cho chiếc xe đạp già nua kia một cuộc chăm sóc sức khỏe toàn diện.

Xe đạp để ở bên kia người đến người đi, nhưng mà trời đổ mưa to, tất cả mọi người đều che ô vội vã chạy ra khỏi cổng trường, sợ bị gió thổi mưa xối ướt sũng, cho nên cũng không ai chú ý đến chiếc xe đỗ góc có một cô gái nhỏ đang ngồi xổm đổ mồ hôi như mưa...

Cô lau sạch tất cả nước mưa cùng bùn bụi trên xe đi, đương nhiên, có chút trong khe hở bị rỉ sét thì thật sự là lau không sạch nổi.

Làm xong những thứ này, Đàm Minh Minh lại lấy bình xịt bạch dược Vân Nam đã sớm chuẩn bị tốt trong cặp sách ra, đặt ở ghế sau xe đạp… Thật ra cô hoàn toàn có thể không làm một bước này.

Bởi vì dựa theo tính cách lạnh lùng của Hàng Kỳ, hộp thuốc này có thể lại rơi vào kết cục giống như ba hộp thuốc cảm cúm kia, thậm chí là sẽ xuất hiện trong thùng rác bên cạnh xe.

Lau sạch xe đạp là đủ để thay đổi rất nhiều độ trong suốt của cô rồi.

... Nhưng Đàm Minh Minh thật sự không nhịn được.

Trước kia cô không hiểu Hàng Kỳ là người thế nào, cũng không chú ý đến những vết màu tím bầm thường xuyên xuất hiện trên cổ, trên tay của anh, nhưng gần đây cô thường xuyên lén lút đặt tầm mắt lên trên người anh, vết thương bầm tím in trên làn da tái nhợt của anh lập tức có vẻ khác thường, nổi bật chói mắt, khiến Đàm Minh Minh để ý.

Lúc đi học, Đàm Minh Minh đã nhịn không được mà suy đoán...

Lại là do đánh nhau.

Nhưng gần đây hình như không thấy có đám côn đồ tiếp tục vây quanh Hàng Kỳ, như vậy có phải cuối tuần anh còn đi làm công việc khác, làm công việc nặng nhọc cần đến thể lực cho nên mới dẫn đến chỗ gần vai luôn có rất nhiều những vết bầm tím.

Dù sao thì anh cũng cần thứ này.

Hơn nữa, Đàm Minh Minh lại thêm vào lịch trình một hạng mục kế hoạch, cuối tuần ngoại trừ phải đến trung tâm cứu trợ nhận nuôi một chú chó nhỏ, cô còn định theo dõi Hàng Kỳ, đi xem cuối tuần anh sẽ làm gì.

Lúc Đàm Minh Minh rời khỏi xe, trên người đều sắp ướt sũng, cô thu ô, hao hết sức chen lên xe buýt đang có mật độ người cao ngất.

Cô mặc áo lông tuy rằng dày, nhưng không chống thấm nước, vạt áo sau khi bị nước mưa làm ướt, liền nặng trịch, trên cổ cũng có nước mưa, ẩm ướt lại ngột ngạt, Đàm Minh Minh nhịn không được đưa tay lau.

Cứ như vậy, cô đã bị chen lấn chiếm rất nhiều không gian, một nữ thanh niên tri thức trang điểm tinh xảo đứng ở phía sau cầm lấy vòng treo trên xe buýt nhíu nhíu mày, có chút ghét bỏ trừng mắt nhìn cô một cái, cũng xoay người, thay đổi tư thế đưa lưng về phía cô.

Đàm Minh Minh bị trừng mắt một cái...

Vẻ mặt kích động.

.... Đậu má!