Chương 23: Nhà dì út

Nhưng chỉ cần có chút tiến triển này, Đàm Minh Minh đã rất thỏa mãn rồi, Hàng Kỳ thật sự quá tuyệt vời. Cô vui vẻ ngâm nga hát, tắm rửa xong, cô quyết định ngày mai đến trường phải nghĩ biện pháp để tiếp cận Hàng Kỳ thêm một bước.

Nhưng sau khi ra khỏi phòng tắm, cô đã nghe tin mấy hôm nữa dì út và chị họ của cô sẽ đến nhà chơi, cô nhất thời cao hứng không nổi.

Vị chị họ của Đàm Minh Minh này, tính cả nhà chị họ, đều là người vô cùng đáng ghét. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đến chúc năm mới, trong tất cả những người đến nhà chơi, người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là người một nhà này.

Mỗi lần tới bên này, dì út đều tùy ý mở tủ quần áo của mẹ Đàm ra, một bên xoi mói khinh thường mắt thẩm mỹ của mẹ Đàm, một bên lại nhịn không được chọn trúng vài bộ đẹp mắt, bảo mẹ Đàm tặng mình, đúng lý hợp tình nói dù sao mẹ Đàm cũng làm y tá, một tuần có sáu ngày đều mặc đồng phục làm việc, cần nhiều quần áo như vậy làm gì?

Mẹ Đàm ở trước mặt ba Đàm và Đàm Minh Minh tính cách nóng nảy nhưng không biết tại sao lại luôn nhường nhịn dì út, có thể là do từ nhỏ đến lớn đều nhường nhịn thành thói quen, tuy rằng không vui nhưng vẫn khoan dung cho bà ta.

Ngoài ra, người một nhà này đều có thói quen xấu là nói cười lúc ăn cơm, duỗi đũa lật tới lật lui thức ăn trong đĩa, không được người ta đồng ý đã xem điện thoại di động của người ta.

Cái này cũng thôi đi, làm cho Đàm Minh Minh căm tức chính là, mỗi một lần dì út tới đều châm chọc thành tích kém, đầu óc ngốc nghếch của cô ở trước mặt tất cả mọi người.

Câu mà dì út nói nhiều nhất với mẹ Đàm chính là: “Thời kỳ trung học quan trọng như vậy, sao chị không mua cho con bé một ít đồ ăn bổ não ấy, em nhớ không nhầm thì điểm xét tuyển năm nay có vẻ cao nhỉ, nếu như chỉ dựa vào thành tích bảy mươi điểm mỗi môn này của con bé, chỉ có thể đỗ vào một trường đại học hạng ba nào đó, mà nếu chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba thì có thể tìm được công việc tốt gì đây, tiền lương chỉ có hai ba ngàn, đến lúc đó nuôi mình chẳng được nữa là báo hiếu ba mẹ..."

Mẹ Đàm xấu hổ đáp lại, còn hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Minh Minh: “Nghe dì con dạy dỗ cho kỹ vào!”

“Không giống như Tư Kỳ nhà em, mỗi môn con bé đều được trên tám mươi điểm, còn đặc biệt được cộng thêm điểm các môn thể thao, đến lúc đó sẽ vào được một trường đại học tốt, con bé lại còn xinh đẹp, chỉ cần chăm chút bản thân một chút thì không phải sẽ kiếm được một người bạn trai giàu có sao, tốt nhất là ở thủ đô, em nghe nói nơi đó có rất nhiều sinh viên trong nhà đều có công ty, giá trị con người trên trăm triệu đó!”

“A, đúng rồi, Minh Minh à, đến lúc đó để cho chị họ con giới thiệu cho con cũng được, tuy rằng điều kiện của con có kém một chút, nhưng mà có chị họ con ở đây...”

Mỗi lần Đàm Minh Minh nghe được những lời này, lỗ tai cô muốn đóng nổi kén, vô cùng không kiên nhẫn.

Chẳng qua, bị dì út châm chọc, cô còn có thể yên lặng nhịn, cô khó chịu nhất chính là, mỗi lần sau khi dì út rời đi, mẹ Đàm và ba Đàm đều yên lặng ngẫm nghĩ vài ngày…