Chương 53

Hắn nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cũng không cho mình được thả lỏng, hắn ôm cô, cúi đầu nói chuyện bên tai, ngữ khí dịu dàng trấn an:

- Được rồi, cô gái ngoan, đừng nhúc nhích, phải, cứ như vậy, thật nghe lời.

Yên lặng ba giây.

Ngón tay Trình Nghiên cào lên miệng vết thương của hắn.. Tựa như đang hờn dỗi.

"..."

Lương Sâm thở sâu, không nói lí lẽ với cô, đem người ôm lên. Nhưng cũng không thể đưa cô trở về phòng bây giờ, sẽ gây ra kinh động rất lớn. Đi phòng của hắn vậy.

Trở về phòng, hắn đặt cô lên giường. Thấy đôi mắt của cô liên tục ngó ngó trên tay. Hắn bị chọc cười:

- Đừng nhìn, dao đã ném. Trình Nghiên nhìn hắn.

- Đừng cào tôi, tôi cởi giày cho cô trước.

Lương Sâm ngồi xổm xuống, ánh mắt của cô vẫn di chuyển theo hắn, đôi mắt không chớp tí nào.

Hắn cởi giày cô ra– Nghe hiểu được lời tôi nói không?

Trình Nghiên không trả lời, bộ dáng ngoan ngoãn lại an tĩnh.

Lương Sâm thở dài– Xem ra là không hiểu.

Những việc kì lạ xảy ra chung quanh quán trọ rất nhiều cho nên hắn cũng không xác định được có phải cô tới quán trọ mới như vậy không.

Cũng chỉ có thể chờ cô tỉnh táo trở lại rồi hỏi chuyện sau.

- Nằm xuống, ngủ.

Thấy cô vẫn không động đậy, hắn bèn lôi kéo cô nằm xuống.

Trình Nghiên giãy giụa muốn ngồi dậy, không chịu nằm im. Lương Sâm đè nặng lấy hai tay của cô:

- Cô muốn tôi lấy đây thừng sao?

Sau một hồi giãy giụa khó khăn, váy ngủ của cô bị trượt xuống, lộ ra một ít phong cảnh trước ngực, còn có một mảnh giấy màu vàng.

Lương Sâm do dự một lát, cố gắng không chạm vào cô lấy mảnh giấy kia ra.

Hắn còn không có nhìn rõ là vật gì thì trên tay bỗng nhiên truyền đến một trận nóng rực. Mảnh giấy kia bốc cháy, hắn buông lỏng tay nó ngay lập tức hóa thành tro bụi.

Hắn cảm thấy quen mắt. Đúng rồi, ở chỗ chủ quán có rất nhiều thứ này.

Thời điểm Trình Nghiên thanh tỉnh, thì thấy Lương Sâm đang đè nặng cô, hơn nữa còn đang thất thần cái gì.

Cô đơ ngay tại chỗ, não chưa kịp nhảy số vội nói:

- Anh đang làm gì ở trên giường em vậy, ?

Lương Sâm cúi người nhìn cô, đôi mắt sáng ngời trong veo trở lại, xem ra là đã thanh tỉnh.

Hắn buông cô ra, ngồi dậy, sửa lại lời của cô:

- Là cô đang ở trên giường của tôi mới đúng.

- Em sao lại ở trên giường của anh được?

Trình Nghiên xoa xoa cánh tay, chỗ bị hắn nắm đỏ lên một chút, cũng có chút đau.

Đôi mắt Lương Sâm nhìn cô xoa xoa tay, yết hầu hơi khàn:

- Cô không nhớ rõ?

Trình Nghiên hồi tưởng lại– Em đang ngủ, sau khi tỉnh dậy.. – Cô nhìn về phía hắn– Thì thấy anh.

"..."

Cô thuật lại như vậy. Giống như là hắn bắt cô tới đây.

Lương Sâm đành phải giải thích một hồi cho cô, sau đó lại hỏi:

- Trước kia cô cũng như vậy sao?

Cô lắc đầu, nhìn tro tàn trên mặt đất:

- Có thể là do lá bùa kia.

Lương Sâm trầm mặc- Chủ quán cho cô?

Trình Nghiên cúi đầu– Em không biết thứ đó sao lại chạy tới bên người em.

Hình như là lúc chủ quán đứng đối diện với cô có chút không đúng, chẳng lẽ là lúc ấy?

Cô có kết thù với ai không?

Lương Sâm.

- Không có ai. Trình Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn- Ngoài chủ quán ra. Nói không chừng cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta. Cho nên, vì yêu sinh hận, mới muốn gϊếŧ em?

Lương Sâm nói một câu- Không có khả năng.

Nói xong, hai người đều im lặng.

Trình Nghiên cười một cái. Rồi bỗng nhiên chú ý tới trên quần áo cô có máu, cô cũng không bị thương, sau đó chuyển ánh mắt lên người Lương Sâm.

Lương Sâm Chuyện này đúng là không có khả năng. Cho dù chủ quán thích tôi, cũng sẽ không vì lí do này mà đi gϊếŧ người. Hơn nữa tôi cùng cô ấy không có quan hệ gì.

Trình Nghiên lại đột nhiên hỏi:

- Anh bị thương?

Lương Sâm không nghĩ tới cô nhìn chằm chằm hắn là vì lí do này, vội che dấu:

- Không có.

Trình Nghiên- Thế thì em bị thương?

Lương Sâm – Không bị thương?