Chương 40

Sắc mặt Ôn Tố Anh lập tức trở nên rất khó coi.

Trước đây, khi Lăng Hương Hương muốn tự tử, cô cũng nói rằng mình không thích Ngô Hữu Lễ nữa. Bởi vì cô không muốn mang theo chấp niệm này mà chết, rồi ngay cả khi làm ma cũng đau khổ vì không có được Ngô Hữu Lễ.

"Hương Hương, cậu tin tôi đi, trong lòng Ngô Hữu Lễ có cậu."

Ôn Tố Anh kích động nói.

Lăng Hương Hương suy nghĩ một lúc, đổi cách nói:

"Tố Anh, sau này nếu Ngô Hữu Lễ tìm cậu nữa, hoặc ám chỉ bảo cậu truyền lời cho tôi, cậu đừng để ý đến nữa, tôi muốn thử một cuộc sống mới."

Ôn Tố Anh không giống những người khác trong đội, cô hiểu rõ nguyên chủ, cũng biết rõ mọi chuyện của nguyên chủ, chỉ vài câu đơn giản, cô sẽ không tin rằng Lăng Hương Hương bây giờ đã không còn si mê Ngô Hữu Lễ, chỉ có thể từng bước một.

"Hương Hương...cậu."

Ôn Tố Anh kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm.

Đồng thời, cô cũng rất lo lắng Lăng Hương Hương chỉ nói miệng muốn tránh xa Ngô Hữu Lễ nhưng thực ra trong lòng đã cùng đường.

Lăng Hương Hương ôm lấy cánh tay Ôn Tố Anh:

"Tố Anh, cậu hứa với tôi được không."



"Được."

Cuối cùng Ôn Tố Anh quyết định trước tiên cứ quan sát tình hình.

Lăng Hương Hương hỏi thăm gia đình Ôn Tố Anh:

"Tố Anh, sức khỏe của bà cậu thế nào rồi? Em gái Linh Linh đi học lâu như vậy, chắc là đã quen với cuộc sống ở trường rồi chứ."

Cha mẹ Ôn Tố Anh đã mất.

Trong nhà chỉ có bà nội già yếu và em gái còn nhỏ.

Vừa mới xuống nông thôn không lâu, bà nội Ôn đột nhiên bị bệnh nặng, trong nhà lại không có tiền, Ôn Tố Anh lo lắng vô cùng, đi khắp nơi vay tiền nhưng mọi người đều không khá giả, gom góp mãi cũng không đủ tiền phẫu thuật.

Cuối cùng là Lăng Hương Hương lấy hết tiền của mình ra, lại bán cả đồng hồ của mình, mới cứu được mạng bà nội Ôn.

Vì vậy, cả nhà Ôn Tố Anh đều rất biết ơn Lăng Hương Hương.

Nhắc đến gia đình, khóe mắt Ôn Tố Anh đều là nụ cười ấm áp:

"Bà tôi rất khỏe, bác sĩ cũng nói sức khỏe của bà rất tốt, chỉ cần dưỡng bệnh cẩn thận, không lo không được nhìn thấy em gái tôi kết hôn sinh con. Còn em gái tôi vì bà tôi bị bệnh như vậy, nên cũng trưởng thành hơn rất nhiều, cô giáo khen em ấy ngoan ngoãn hiểu chuyện, các bạn cùng lớp cũng thích chơi với em ấy. Đúng rồi, bà tôi làm cho cậu một bộ quần áo, tuy không phải là vải tốt nhưng vải mềm, thích hợp mặc bó sát người."

Lăng Hương Hương rất ngại ngùng:

"Bà đã giúp tôi làm rất nhiều thứ rồi, bây giờ tôi không thiếu nữa."



Cô giơ đôi giày vải trên chân mình cho Ôn Tố Anh xem:

"Này, chỉ riêng giày thôi bà đã giúp tôi làm bốn năm đôi rồi, tôi sắp không đi hết được nữa rồi."

Ôn Tố Anh cúi đầu nhìn.

Đôi giày này là đôi đầu tiên bà nội cô làm cho Hương Hương, đã đi được gần hai năm, ngoài phần viền giày hơi ố vàng, những chỗ khác đều được bảo quản rất tốt, điều này cũng chứng tỏ chủ nhân của đôi giày rất trân trọng đôi giày này.

Đáy mắt Ôn Tố Anh tràn đầy sự dịu dàng.

Cô nói:

"Bà tôi thích làm đồ cho cậu, cậu đừng từ chối nữa."

Hai người đi lang thang trên bờ ruộng.

Ôn Tố Anh phát hiện, sau khi kết hôn, Lăng Hương Hương bình tĩnh hơn trước rất nhiều, khi nói chuyện phiếm với cô, không còn nhắc đến Ngô Hữu Lễ nữa, mà thường nói Từ Kế Dũng biết làm việc nhà đến mức nào, Chu Vân Vân chu đáo đến mức nào.

Ôn Tố Anh nhìn mà không khỏi suy nghĩ.

Đợi hai người tách ra về nhà, Ôn Tố Anh đột nhiên gọi Lăng Hương Hương lại:

"Hương Hương, cậu có thể nói cho tôi biết, Từ Kế Dũng có những ưu điểm gì không?"