Chương 41

Lăng Hương Hương si mê Ngô Hữu Lễ, chủ yếu là vì Ngô Hữu Lễ là cứu tinh của cô.

Nếu Lăng Hương Hương thực sự đã thay lòng đổi dạ, vậy thì Từ Kế Dũng hẳn phải có những ưu điểm mà Ngô Hữu Lễ không có và những ưu điểm này đã hấp dẫn Lăng Hương Hương, thậm chí còn vượt xa sự cứu rỗi của Ngô Hữu Lễ.

Lăng Hương Hương nhất thời không nói nên lời.

Nói đến ưu điểm của Từ Kế Dũng, điều đầu tiên cô nghĩ đến là Từ Kế Dũng đảm đang, biết vun vén gia đình, sau đó là thâm hiểm.

Nhưng đảm đang, biết vun vén gia đình thì cô đã nói với Ôn Tố Anh rồi, còn thâm hiểm thì tuy là ưu điểm nhưng trong tình cảm nam nữ thì có vẻ hơi không phù hợp.

May là Ôn Tố Anh cũng không bắt Lăng Hương Hương trả lời ngay, mà cho cô khá nhiều thời gian.

Trên đường về nhà, Lăng Hương Hương cẩn thận suy nghĩ về những ưu điểm của Từ Kế Dũng.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là hai điểm đó.

Lăng Hương Hương mím chặt môi.

Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ Từ Kế Dũng, sau này phải quan sát kỹ hơn mới được.

Phòng của Ngô Hữu Lễ và Từ Kim Chi đối diện với cửa ngõ vào sân.



Vừa về đến, Lăng Hương Hương đã thấy Ngô Hữu Lễ đứng ở cửa phòng, ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn cô.

Lăng Hương Hương không để ý, mắt không thèm nhìn thẳng đi thẳng vào phòng mình.

Ánh mắt Ngô Hữu Lễ tối sầm lại, miệng thì nói chuyện với Từ Kim Chi trong phòng nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lăng Hương Hương rời đi:

"Kim Chi, kẹo trái cây thế nào? Ăn ngon không?"

"Vị khá ngon, ăn rất ngon."

Từ Kim Chi thích thú ăn kẹo trái cây.

Cô vốn tưởng số kẹo trái cây mua về đều đã đưa cho Ôn Tố Anh nhưng vừa nãy, Ngô Hữu Lễ đột nhiên lấy ra kẹo trái cây đưa cho cô, Từ Kim Chi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Ngô Hữu Lễ liền nói:

"Ăn ngon lần sau anh lại mua cho em, hồi nhỏ anh cũng thường ăn kẹo trái cây, vui thì ăn, không vui cũng ăn, những đứa trẻ bên cạnh biết anh có kẹo trái cây cũng thường xin anh nhưng anh đều không cho, kẹo trái cây là cha mẹ anh cho anh, anh không thể tùy tiện cho người khác, muốn cho cũng phải là người anh coi trọng."

Từ Kim Chi ngọt ngào.

Kẹo trái cây trong miệng càng ngọt đến phát ngán, ngay cả khi cô thở ra cũng có một mùi ngọt ngào.

"Hữu Lễ, em thích ăn kẹo trái cây anh cho em."



"Anh biết."

Ngô Hữu Lễ cười đáp một tiếng.

Nhưng nụ cười của anh không chạm đến đáy mắt, ngược lại còn nhuốm một màu u ám nồng đậm, sự u ám này theo bước chân Lăng Hương Hương không ngoảnh lại đi vào phòng tân hôn của cô và Từ Kế Dũng mà dần dần tăng lên.

Trong phòng tân hôn.

Từ Kế Dũng đứng bên cửa sổ thay rèm cửa.

Rèm cửa trước đây khá mỏng, dễ bị ánh sáng xuyên qua, rèm cửa thay mới vừa dày vừa nặng, nhìn từ ngoài vào rất khó có thể nhìn thấy động tĩnh trong phòng qua rèm cửa.

Vừa thay được một nửa, Lăng Hương Hương đã trở về, bước chân vội vã, như thể có ma đuổi đằng sau.

Từ Kế Dũng liếc nhìn, cúi đầu tiếp tục bận rộn.

"Kế Dũng, anh đang thay rèm cửa à."

Lăng Hương Hương đi qua xem xét kỹ lưỡng.

Rèm cửa mới thay màu hơi tối, nhìn có vẻ khá nặng nề nhưng hiệu quả che sáng hẳn là rất tốt, Lăng Hương Hương rất thích, vì sáng nay cô suýt bị ánh sáng ban mai làm chói mắt.