Chương 39.1

Thẩm Thanh Ngạn hơi ngơ ngác, nhưng trong lòng lại được an ủi phần nào.

Tần Di không tự cho mình có công lao mà kiêu ngạo, tâm tính này thực sự rất tốt.

Rất nhanh, Tần Di đã lấy ra kim đan của sư tử ba mắt, hắn lau vết máu trên tay, trước tiên đem cất kim đan đi.

Thấy Tần Di không có ý định thu thập thi thể của sư tử ba mắt, Thẩm Thanh Ngạn không khỏi nhắc nhở Tần Di: “Mấy thứ này cũng có thể tính điểm.”

Tần Di nhìn Thẩm Thanh Ngạn, khóe môi hơi cong lên: “Không vội, ở lại đây một lát, ôm cây đợi thỏ.”

· ·

Lúc đầu, Thẩm Thanh Ngạn không hiểu Tần Di nói “ôm cây đợi thỏ” là có ý gì.

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo, đủ để Thẩm Thanh Ngạn hiểu rõ hoàn toàn.

Tần Di kéo thi thể của sư tử ba mắt lên đầu ngọn gió, ngay lập tức, mùi máu đặc trưng của yêu thú cứ vậy mà lan tràn khắp nơi.

Sau đó, Tần Di tìm một nơi bí mật để ba người ẩn nấp.

Quả nhiên, một con hung thú có cấp bậc như sư tử ba mắt vẫn có sức hấp dẫn ở các khía cạnh khác nhau.

Chẳng mấy chốc, nó không chỉ thu hút được những con yêu thú ngửi thấy mùi máu tanh, mà còn hấp dẫn một đám tu sĩ chạy tới.

Thẩm Thanh Ngạn trốn trong bóng tối: Cừ thật.

Bất quá, Tần Di không lên tiếng, Thẩm Thanh Ngạn cũng tự giác không để bại lộ —— hiện tại anh đã đoán được kế hoạch của Tần Di, trong lòng ngoại trừ khâm phục, còn có thêm vài phần kính trọng Tần Di.

Trước đây anh luôn cảm thấy Tần Di có thực lực, nhưng học hỏi chưa hẳn đã nhiều, nhưng hiện tại xem ra, người thông minh, làm cái gì cũng lợi hại.

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, yêu thú cùng đám tu sĩ đã đánh với nhau một hiệp, chờ đến khi bọn họ đánh cũng tàm tạm rồi, Tần Di cùng Mộ Phi từ trên trời giáng xuống, quét sạch yêu thú.

Đám tu sĩ còn cho rằng mình gặp được cứu tinh, kết quả Tần Di lại nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Không muốn bị đánh thì giao ngọc bài ra.”

Đám tu sĩ: …

Nhưng nhìn đẳng cấp của Tần Di, Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn, bọn họ tự biết bản thân không còn hi vọng, cũng không muốn bị đánh, chỉ có thể uất ức giao ngọc bài ra.

Sau khi Tần Di lấy ngọc bài, hắn trực tiếp truyền linh thức của mình vào, xóa dấu vết của những tu sĩ khác trên đó, bí cảnh cảm nhận được tất cả những điều này, tự động truyền tống những tu sĩ bị xóa dấu vết đó ra ngoài.

Lượt tiếp theo, Tần Di vẫn dựa theo cách thức này.

Mà lần này, chất đống càng nhiều yêu thú, mùi máu tanh càng nồng nặc, không chỉ thu hút các tu sĩ Luyện Khí tầng năm, mà còn có rất nhiều tu sĩ Luyện Khí tầng sáu cũng đang tiến gần về phía bên này.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Ngạn có chút kích động lại có chút thấp thỏm.

Nếu cả Lục Đình Tiêu và Kỳ Trường Tinh đều bị dẫn đến, e là phiền toái rồi.

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Di, Thẩm Thanh Ngạn cảm thấy chuyện này anh không nên lo lắng.

Bọn họ một người là Luyện Khí tầng bảy, một người Luyện Khí tầng sáu, người còn lại Luyện Khí tầng năm, chẳng lẽ không xơ múi được gì sao?

· ·

Bên ngoài bí cảnh

Trần Đỉnh Nguyên ăn no đến căng bụng, lúc này ngồi đối diện Thẩm Thanh Đường, sờ sờ bụng, xúc động nói: “Không ngờ một địa phương nhỏ như thành trấn của bọn ngươi lại có đồ ăn tươi ngon như thế.”

Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, thản nhiên cười: “Tiền bối, người quá khen rồi.”

Trong lúc ăn Trần Đỉnh Nguyên đã trò chuyện rất nhiều với Thẩm Thanh Đường, cảm thấy Thẩm Thanh Đường học rộng hiểu nhiều, phong thái bất phàm, thực sự hiếm thấy ở một nơi nhỏ bé như này, nhưng lại chỉ là Luyện Khí tầng ba.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Thẩm Thanh Đường, Trần Đỉnh Nguyên không khỏi có chút tò mò về thân phận của Thẩm Thanh Đường, đang định hỏi thêm vài câu thì một đám tu sĩ vẻ mặt thê lương đã bị truyền tống ra ngoài.

Thấy vậy, Trần Đỉnh Nguyên khẽ cau mày, không khỏi hỏi: “Sao nhanh vậy?”

Ông ta cũng từng tham gia rất nhiều lần tuyển chọn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người bị cướp mất ngọc bài cùng nhau bị đuổi ra như vậy.

Khi những tu sĩ đó nghe thấy lời của Trần Đỉnh Nguyên, họ không khỏi cảm thấy xấu hổ, đang chán chường muốn bỏ đi.

Kết quả, Trần Đỉnh Nguyên lại tò mò hỏi một câu: “Ai đã lấy ngọc bài của các ngươi, Kỳ Trường Tinh sao?”

Ông ta đoán là Kỳ Trường Tinh cũng hợp tình hợp lý, dù sao theo ý ông ta thì chỉ có Kỳ Trường Tinh mới có thực lực này, chưa kể hai thành viên khác của Kỳ gia đi theo giúp Kỳ Trường Tinh đều là Luyện Khí tầng sáu.

Nhưng Trần Đỉnh Nguyên vừa hỏi ra câu này, đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau, lại lắc đầu.

Trần Đỉnh Nguyên lập tức có chút kinh ngạc, không khỏi hỏi: “Nếu không phải Kỳ Trường Tinh, còn có thể là ai?”

Một đám tu sĩ xoắn xuýt một hồi, cuối cùng có người nhỏ giọng nói: “Là Tần Di.”

Ba chữ này vừa nói ra, mặc dù Trần Đỉnh Nguyên lập tức nhớ tới là ai, nhưng vẫn không thể tin được.

Vừa định nghĩ lại, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh Đường khẽ nở một nụ cười đắc ý.

Trần Đỉnh Nguyên giật mình, lập tức nhớ tới Tần Di cũng nằm trong danh sách ứng tuyển của Thẩm gia, Thẩm Thanh Đường nhất định phải biết.

Sau đó ông ta tỏ ra có chút hứng thú, hỏi Thẩm Thanh Đường: “Cái tên Tần Di này nhìn thì xấu xí, nhưng không ngờ lại rất có bản lĩnh. Là người của Thẩm gia ngươi sao? Nhưng hắn không phải họ Thẩm, là môn khách của Thẩm gia sao?”

Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói: “Cảm ơn tiền bối đã khen ngợi, Tần Di chính là đạo lữ của tiểu bối.”

Trần Đỉnh Nguyên chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó, ông ta vỗ đùi nói: “Tuyệt vời.”

Thẩm Thanh Đường yên lặng nhìn ông ta, có chút khó hiểu.

Trần Đỉnh Nguyên mỉm cười nói: “Có một người bạn đời thông minh như ngươi, hắn nhất định sẽ không kém cỏi.”

Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, cảm thấy hơi xấu hổ.