Chương 39: Có một người bạn đời thông minh như ngươi...

Sự xuất hiện của Lâm Cẩn Du đã gây ra một hồi náo động ngắn ngủi cho các tu sĩ, nhưng ngay sau đó, sự náo động đó đã bị chuyển hướng bởi sự xuất hiện lần lượt của Lục Đình Tiêu và Tần Di.

Suy cho cùng trong giới tu chân này, thực lực là thứ mà mọi người coi trọng nhất.

Mà trong cuộc thi này, chỉ có duy nhất ba người Luyện Khí tầng bảy, hai người đều thuộc thành Lăng Dương, tự nhiên thu hút nhiều sự chú ý.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều biết Lục Đình Tiêu ở một mức độ nhất định, chủ yếu là hiếu kỳ về Tần Di hơn.

Khi Tần Di xuất hiện, các tu sĩ không khỏi xì xào bàn tán, cảm thấy khí tức của Tần Di tuy ổn định nhưng có chút kỳ quái, chẳng lẽ hắn tu luyện loại công pháp bất chính nào đó?

Những người này khi bàn tán cũng không cố ý nhỏ tiếng, dù sao phần lớn đều xuất thân từ gia đình quý tộc, kỳ thực từ tận đáy lòng bọn họ rất khinh thường những tán tu như Tần Di.

Bọn họ nói lớn tiếng, tất nhiên Tần Di cũng nghe thấy bọn họ nghị luận, nhưng lúc này Tần Di rất bình tĩnh, đi thẳng đến trước mặt Trần Đỉnh Nguyên, nói với ông ta: “Thẩm gia của thành Lăng Dương, có ba người là Thẩm Thanh Ngạn, Thổ linh căn, Luyện Khí tầng sáu; Mộ Phi, Kim linh căn, Luyện Khí tầng năm; Tần Di, Hỏa linh căn, Luyện Khí tầng bảy.”

Tần Di nói giọng lạnh nhạt, nhưng lời vừa thốt ra, tức khắc dấy lên sóng to gió lớn trong đám tu sĩ.

Mọi người bắt đầu thảo luận ngay lập tức.

“Không thể nào? Chẳng phải tên Mộ Phi kia là huynh đệ nghèo khổ của Tần Di sao? Thẩm gia điên rồi sao?”

“Cả ba người vậy mà đều là đơn linh căn, sao có thể chứ?”

“Thổ linh căn của Thẩm Thanh Ngạn khá bình thường, năng lực không lớn lại là con cháu thế gia. Nhưng hai tên Mộ Phi và Tần Di đều là tán tu bình thường, cha mẹ như thế nào mới có thể may mắn sinh ra được vậy?”

“Hừ, các ngươi quá ngây thơ rồi, Thẩm gia sao có thể ngu xuẩn như vậy? Tám phần mười là bọn họ đã ký hiệp ước với Tần Di và cái tên Mộ Phi kia, yêu cầu bọn họ đưa Thẩm Thanh Ngạn vào năm thứ hạng đầu. Chỉ có hai tên tán tu như Mộ Phi và Tần Di mới chịu sự khống chế của Thẩm gia thôi.”

Ngay khi phán đoán này được đưa ra, mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Dù sao cuộc tranh tài lần này cho dù không thể lọt vào năm vị trí đầu, nhưng vẫn có một phần được nhận vào làm đệ tử ngoại môn.

Tần Di và Mộ Phi coi như là hai kẻ ăn bám, đương nhiên cam tâm tình nguyện bán mạng cho Thẩm gia.

Nhưng không ai trong số họ biết được, thực ra Thẩm Thanh Đường đang chơi một ván cờ lớn hơn nữa.

· ·

Dần dà, tiếng bàn tán của đám người ngày càng kịch liệt, Trần Đỉnh Nguyên cũng không nhịn được nữa, đưa ba tấm ngọc bài cho Tần Di xong liền ho khan một tiếng: “Thời gian không còn nhiều, chư vị đừng có nói chuyện nữa, nhanh chóng chuẩn bị cho cuộc tỷ thí đi.”

Ngay khi Trần Đỉnh Nguyên Trúc Cơ tầng bảy vừa mở miệng, uy áp nghiêm trang và trầm lắng lập tức phủ xuống.

Đám tu sĩ tức khắc im miệng, không dám bàn tán nữa.

Nhìn thấy một màn này, trong đôi mắt đỏ ngầu của Tần Di hiện lên một tia lạnh lẽo, không nói một lời, xoay người đi tới trước cửa vào trận đấu.

Lúc này hắn mới chợt ý thức được rằng, xưng vương xưng bá ở thành Lăng Dương chẳng là cái thá gì, các mối đe dọa đến từ bên ngoài còn nhiều hơn cả tưởng tượng.

Xem ra lần này, cho dù không phải vì Thẩm Thanh Đường, hắn cũng phải giành lấy thứ hạng đầu.

Ước chừng một nén nhang trôi qua, sau khi tất cả tu sĩ đã hoàn tất đăng ký, Trần Đỉnh Nguyên nhảy lên, hất tay ném ra một lệnh bài lên không trung.

Khi lệnh bài tiếp xúc với không khí, lập tức phát ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, dần dần lệnh bài biến mất, trong không trung lại xuất hiện một vòng xoáy màu xanh lục bích.

Chính là tiểu bí cảnh dùng cho cuộc tỷ thí lần này.

Lúc này, Trần Đỉnh Nguyên đang chắp tay sau lưng đứng giữa không trung, bộ hắc bào tung bay phần phật, uy áp trên người tỏa ra cực kỳ mãnh liệt hùng hậu, thay đổi hoàn toàn bộ dạng điềm tĩnh, hào phóng lúc ban đầu, chân chính lộ ra vài phần phong thái của đại năng.

Lúc này ông ta từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói với các tu sĩ tham gia tỷ thí: “Trước đó đã phát quy tắc thi đấu cho các ngươi, nhưng đến đây ta vẫn phải nhấn mạnh một lần nữa.”

“Ở trong bí cảnh, không được phép gϊếŧ người, một khi phát hiện có đệ tử biến mất, bí cảnh lập tức đóng cửa, tất cả các ngươi đều sẽ mất đi tư cách thi đấu lần này.”

“Chỉ có hai cách để đạt được điểm thi đấu. Một là thu thập yêu thú và linh thảo trong bí cảnh, hai là cướp ngọc bài của những người dự thi khác. Một khi ngọc bài bị cướp mất, coi như ngươi thi đấu thất bại, trực tiếp bị truyền tống ra ngoài, các ngươi đã rõ hết chưa?”

Các tu sĩ tham gia cuộc thi sôi nổi đáp lời, bày tỏ bọn họ đã hiểu.

Trần Đỉnh Nguyên gật đầu, sau đó từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, nói: “Được, cuộc tỷ thí bắt đầu.”

Trần Đỉnh Nguyên vừa dứt lời, vài đạo thân ảnh liền bay nhanh vào vòng xoáy, ngay sau đó, những tu sĩ khác cũng lao vào theo.

Sau khi tất cả tu sĩ rời đi, hội trường rộng lớn đột nhiên vắng lặng.

Ngoại trừ một vài trợ thủ được Trần Đỉnh Nguyên mang theo, những người còn lại đều là người nhà đi cùng họ trên xe ngựa.

Bởi vì mỗi lần thi đấu đều có quy định, người nhà từ kỳ Trúc Cơ trở lên không được phép đi cùng, đề phòng xảy ra ẩu đả, cho nên người nhà đi cùng về cơ bản đều là Luyện Khí.

Trần Đỉnh Nguyên bận rộn cả buổi sáng, lúc này ông ta có chút mệt mỏi, còn hơi đói bụng, bèn nói với mấy đệ tử ngoại môn mình mang theo: “Các ngươi có mang theo lương khô không?”

Mấy đệ tử ngoại môn vội vàng lấy ra lương khô mình mang theo.

Nhưng Trần Đỉnh Nguyên vừa thấy lương khô bọn họ đưa cho liền cảm thấy nghẹn họng, không khỏi nhíu mày, chán ghét nói: “Ta bảo các ngươi mang theo lương khô, các ngươi thật sự mang theo mớ lương khô này? Ai ăn nổi? “

Mấy đệ tử ngoại môn ngơ ngác nhìn nhau.

Ngay lúc Trần Đỉnh Nguyên bất đắc dĩ định phất phất tay bảo bọn họ đi lấy nước uống trước thì một thanh âm rất nhỏ nhẹ điềm đạm vang lên.

“Tiền bối, ta có bánh gạo nấu rượu nếp và canh gà hoành thánh, đều còn nóng, tiền bối nếu không chê có thể ăn thử.”

Trên thực tế, Trần Đỉnh Nguyên vẫn thường được người khác nịnh hót, ông ta đã nhìn thấy rất nhiều trường hợp như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy giọng nói và ngữ khí này rất dễ nghe – giống như thật tình mời ông ta ăn cơm vậy.

Trần Đỉnh Nguyên không khỏi quay đầu lại nhìn.

Sau đó, ông ta nhìn thấy một thiếu niên mặc y phục trắng ấm áp đang bưng một hộp đồ ăn bằng gỗ tử đàn, cúi đầu vén rèm bước ra khỏi xe ngựa của Thẩm gia.

Thiếu niên ngước mắt lên, ánh mắt chạm nhau, Trần Đỉnh Nguyên nhận được một nụ cười cực kỳ dịu dàng.

Trong lòng khẽ động, Trần Đỉnh Nguyên không tự chủ được bước lên nghênh đón.

·

Bên trong bí cảnh

Tần Di, Thẩm Thanh Ngạn và cả Mộ Phi nhanh chóng tập trung lại một chỗ bằng phương pháp mà Thẩm Thanh Đường đã dạy họ.

Khi ba người gặp nhau, họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ rằng bí cảnh này thực sự truyền tống ngẫu nhiên, may mà Thẩm Thanh Đường đã chuẩn bị sẵn, đưa cho mỗi người họ một cây nhang dẫn đường.

Bằng không khi ba người họ không thể tập hợp lại với nhau, từng người họ sẽ rất dễ bị đánh bại.

Lúc này, Tần Di vuốt nhẹ đầu ngón tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Phía trước mười dặm về phía đông nam có một con hung thú cường đại, có muốn đi bắt nó không?”

Thẩm Thanh Ngạn hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nghi ngờ, Tần Di đã giải thích: “Ta và Tiểu Phi quanh năm đi săn thú, cho nên biết một số cách nhận dạng yêu thú.”

Thẩm Thanh Ngạn nghe xong lời giải thích, nghi hoặc liền biến mất: “Vậy thì đi đi. Nếu các thí sinh khác không có thủ đoạn gì đặc biệt, e rằng lúc này bọn họ còn chưa tập trung lại với nhau. Chúng ta còn có cơ hội.”

Tần Di không nói nữa, chỉ nhẹ gật đầu liền nhún người bay về phía trước.

Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi theo sát phía sau.

Trong bí cảnh, ngoại trừ rừng rậm, còn có sa mạc, cũng có đủ loại chướng ngại vật và con đường ngoằn ngoèo.

Nhưng Tần Di lại giống như đã đọc trước bản đồ, cứ bay trước mặt hai người mà không hề dừng lại, nhanh chóng vượt qua vô số chướng ngại vật, và chỉ mất khoảng thời gian một tách trà để đưa Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi bay đến nơi hung thú ở.

Thẩm Thanh Ngạn ban đầu có chút hoài nghi với năng lực nhận biết đường đi của Tần Di, dù sao bọn họ tuy có bản đồ, nhưng hiện trường thực tế vẫn có khác biệt so với bản đồ.

Nhưng bây giờ xem ra là anh suy nghĩ nhiều rồi.

Khả năng nhận biết đường của Tần Di thật đáng kinh ngạc, sợ là không cần bản đồ cũng có thể tìm được đến nơi này.

Thẩm Thanh Ngạn hoàn toàn bái phục.

Lúc này, Tần Di nhìn về phía hung thú nói: “Là sư tử ba mắt, thị giác nhạy bén, khứu giác mẫn cảm, lát nữa mọi người cẩn thận.”

Thẩm Thanh Ngạn gật đầu, đang định hỏi nếu là như vậy, bọn họ bây giờ có phải ở gần quá hay không, rất dễ bị phát hiện.

Nhưng điều kỳ lạ là, sư tử ba mắt chỉ nằm đó, như thể hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của ba người.

Sau đó, Tần Di tháo gỡ nghi ngờ của Thẩm Thanh Ngạn bằng một câu: “Đây là nơi ngược gió, nó không thể ngửi thấy.”

“Ra tay thôi.”

Thẩm Thanh Ngạn hơi sửng sốt, nhưng Tần Di và Mộ Phi đã nhảy ra ngoài.

Khi Thẩm Thanh Ngạn định thần lại, Tần Di và Mộ Phi đã ra tay.

Lúc này Tần Di đi trước một bước, ném ra một vòng không biết là thuốc bột gì, sau đó vung tay lên, lập tức, một vòng liệt hỏa bốc cháy hừng hực bùng lên xung quanh sư tử ba mắt.

Sư tử ba mắt cực kỳ sợ lửa, lập tức điên cuồng hú hét trong vòng tròn, chạy loạn khắp nơi.

Lúc này, Mộ Phi nắm trúng cơ hội, nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh vũ khí dài sắc bén như gai nhọn trong lòng bàn tay, lập tức đâm về phía sư tử ba mắt!

Sư tử ba mắt sinh ra đã có ba mắt, rất gian xảo, khi thấy thanh vũ khí sắc bén trong tay Mộ Phi đâm tới, nó đã nhanh nhẹn tránh được.

Nhưng một màn xảy ra tiếp theo, không nói đến bản thân sư tử ba mắt, ngay cả Thẩm Thanh Ngạn cũng bị sốc hoàn toàn.

Mũi nhọn của vũ khí sắc bén tưởng chừng như có thể tránh được, đột nhiên tách ra thành vô số gai nhỏ dưới sự điều khiển của Mộ Phi, không nghiêng không lệch, đâm đúng vào ngay mắt của sư tử ba mắt ngay lúc nó đang né tránh.

Tức khắc, sư tử ba mắt gầm lên giận dữ! Vùng vẫy điên cuồng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước khi sư tử ba mắt phát cuồng muốn vẫy ra những chiếc gai nhọn bị Mộ Phi đâm vào, Tần Di đã nhún người nhảy vào vòng lửa và chưởng một phát lêи đỉиɦ đầu nó!

Con sư tử ba mắt ngay cả một tiếng rên cũng không thể phát ra, cứ thế ngã xuống.

Toàn bộ quá trình săn thú gần như chỉ mất thời gian nửa tách trà.

Khiến Thẩm Thanh Ngạn ngây ngẩn cả người.

Lúc này Thẩm Thanh Ngạn mới nhận ra, những gì Tần Di vừa giải thích về đặc điểm của sư tử ba mắt là dành riêng cho anh…

Mãi cho đến khi Tần Di giơ tay dập tắt ngọn lửa trên vòng lửa, bắt đầu lưu loát mổ lấy kim đan của sư tử ba mắt, Thẩm Thanh Ngạn mới hoàn hồn, lặng lẽ đi tới, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi không giúp được gì.”

Tần Di vẫn nhìn thẳng, bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có sở trường mà thôi.”