Chương 13

Chàng là người mà ta nhất kiến chung tình, ta có thể chắc chắn, trên thế giới này không có người nào khác có thể khiến trái tim của ta đập nhanh như chàng.

Chu Hồng Sinh nhíu mày lại nhìn Thẩm An An, hắn không thích nàng, người hắn thích là người con gái khác, Thẩm An An cũng không khác gì những người phụ nữ quấn lấy hắn, trên khuôn mặt anh tuấn soái khí của hắn hiện lên một tia chán ghét.

Quận chúa Gia Ninh từ nhỏ đã sống trong sự hạnh phúc nên không hiểu được biểu cảm kia của hắn là có ý gì, hoặc cũng có lẽ là nàng hiểu, nhưng mà nàng đã quá thích Thẩm Mặc Hiên nên cố tình không để ý đến, trong lòng nàng một chút cũng không muốn buông bỏ, nàng chỉ muốn toàn tâm toàn ý thích Thẩm Mặc Hiên mà thôi.

"Thẩm Mặc Hiên." Thẩm An An ngọt ngào gọi tên hắn, một mặt tươi cười nói: "Ta thích chàng, hẳn là chàng cũng thích ta phải không, ta tặng cái túi thơm này cho chàng đấy."

Cái túi thơm kia là do nàng tự tay làm, làm rất cẩn thận tỉ mỉ, tay nàng còn vì nó mà bị kim đâm mấy cái, chảy không ít máu, vô cùng vô cùng đau. Nhưng mà khi nàng nghĩ đến việc tặng cho Thẩm Mặc Hiên một lễ vật gì đó, nàng lại không cảm thấy đau nữa, ngược lại còn rất vui mừng, tràn đầy tình yêu đối với Thẩm Mặc Hiên.

Đáng tiếc là Thẩm Mặc Hiên cũng không hiếm lạ gì đối với túi thơm nàng làm, trong kinh thành luôn có rất nhiều nữ nhân tặng cho hắn những thứ này, nhưng trừ đồ của người kia tặng ra, những món đồ khác hắn đều không muốn nhận.

Chu Hồng Sinh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ đứng ở nơi đó, sự thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt hiện lên ngày càng rõ ràng hơn, giọng điệu nói chuyện của hắn cũng rất lạnh lùng, không giữ lại cho quận chúa Gia Ninh chút mặt mũi nào: "Thân là một cô nương thì phải hiểu được thế nào là lòng tự tôn tự ái, đừng có vừa nhìn thấy nam nhân liền lập tức thèm muốn không chịu được, như vậy rất giống với những nữ nhân tàn hoa bại liễu không có lòng tự trọng!"

Biểu cảm trên mặt hắn vẫn lạnh nhạt trào phúng, lời nói của hắn không chút lưu tình, giống như chiếc búa lớn hung hăng giáng một đòn cảnh cáo vào đầu quận chúa Gia Ninh khiến nàng bị đánh đến phát ngốc.

Từ khi nào quận chúa Gia Ninh lại phải chịu oan ức lớn như vậy, từ nhỏ đến lớn người xung quanh nàng ai ai cũng theo đuổi nàng, cưng chiều nàng, cũng chỉ có Thẩm Mặc Hiên nàng thích mới dám đối xử với nàng như vậy!

Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Thẩm An An trong nháy mắt tràn ngập sương mù, nước mắt trong suốt đảo quanh ở hốc mắt, nhưng nàng lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống, vừa ủy khuất lại vừa đau lòng mà nhìn Thẩm Mặc Hiên, nàng ấp úng mở miệng nói: "Ta không có lòng tự trọng…"

"..." Chu Hồng Sinh nhìn bộ dáng lã chã chực khóc của Thẩm An An, như có một con dao hung hăng đâm vào lòng anh ta, khiến anh ta vô cùng đau lòng, không đành lòng nói ra lời cự tuyệt tổn thương với Thẩm An An trước mắt.

"Cắt!" Đạo diễn Đường Kiến Nghiệp cau mày hô lên một tiếng, bât dậy từ trên ghế nói với Chu Hồng Sinh: "Tiểu Chu, vừa rồi cậu sao thế? Cậu nên nói lời thoại của mình chứ, nhưng cậu làm gì vậy?"

Chu Hồng Sinh phục hồi lại tinh thần từ vai diễn, vừa rồi anh ta bị cảm xúc của Thẩm An An làm cho ảnh hưởng, như thể chính bản thân anh cũng cảm thấy như vậy, anh ta thật sự không đành lòng nói ra những lời nói tổn thương đối với cô, nên trong lúc nhất thời đứng sững ở đó.