Chương 29

Có đến mấy người chú bác cháu trai vây quanh người Doãn Chính Dương oán giận các kiểu, mồm năm miệng mười kể ra niềm quan tâm của bọn họ với tập đoàn Doãn thị, để cho Lục Tu Viễn nắm toàn quyền quản lý tập đoàn Doãn thị cùng với tất cả sản nghiệp chính là một quyết định sai lầm, hy vọng Doãn Chính Dương có thể thay đổi quyết định, đuổi Lục Tu Viễn ra ngoài.

Thân thể của Doãn Chính Dương không tốt, lại bị bọn họ vây quanh ồn ào một trận càng thấy khó chịu không thôi, còn chưa nói được câu nào đã không thở ra hơi rồi.

Lục Tu Viễn vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế làm việc, khi anh phát hiện ra tình huống của Doãn Chính Dương không đúng, liền nhanh chân đứng lên đi về phía Doãn Chính Dương.

Chú hai Doãn cầm đầu mấy người đàn ông nhìn thấy Lục Tu Viễn đi tới, lại cộng thêm việc bị khí thế mạnh mẽ trên người Lục Tu Viễn dọa sợ, cùng nhau lùi về phía sau một bước.

Lục Tu Viễn chẳng thèm nhìn bọn họ chút nào, bước vài bước đã đi tới bên người Doãn Chính Dương, nhẹ giọng quan tâm tình huống sức khỏe của ông.

Doãn Chính Dương xua xua tay nói vẫn còn tốt.

Lục Tu Viễn cau mày lấy thuốc của Doãn Chính Dương ra đưa cho ông uống, lại đánh giá sắc mặt của Doãn Chính Dương một lúc, xác định ông thật sự không có gì đáng lo, lông mày nhíu chặt của Lục Tu Viễn mới giãn ra một ít.

“Còn lại giao cho con đi.” Lục Tu Viễn ung dung nói.

Doãn Chính Dương đối diện với ánh mắt kiên định của Lục Tu Viễn, dường như quay trở về ngày xưa, lúc ông còn trẻ tuổi, cũng giống như Lục Tu Viễn bây giờ không lo sợ cái gì cả.

Lục Tu Viễn đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông trước mặt, lạnh giọng mở miệng: “Báo cáo giám định ADN ở chỗ này, các người có thể xem, đây là Doãn tổng chỉ thị bệnh viện đa khoa Ái Lệ dưới trướng của Doãn thị làm giám định huyết thống, toàn bộ quá trình Doãn tổng đều có mặt, như vậy thì sẽ không có ai dám giở trò trước mặt ông ấy.”

Ngay lập tức Doãn Tông liền đoạt lấy báo cáo, những người khác cũng tập chung lại để nhìn, quả nhiên ở trên báo cáo có viết rõ ràng Doãn Chính Dương và Lục Tu Viễn có quan hệ cha con.

Lục Tu Viễn đánh giá vẻ mặt biến hóa của mấy người đó, lại lấy ra một chồng văn kiện khác ném cho bọn họ, tiếp tục lạnh lùng thốt lên: “Hiện tại tôi và Doãn tổng đã nhận lại nhau, tôi kế thừa danh nghĩa của bố toàn quyền quản lý tất cả tài sản cùng mọi chuyện của tập đoàn Doãn thị, đã được luật sư công chứng thông qua.”

Doãn Tông cùng những người khác lại nhanh chóng cầm lấy chồng văn kiện lên xem, nhìn thấy tất cả tài sản thừa kế và quản lý công ty có liên quan trong văn kiện phía dưới đều đã được luật sư ký tên và có con dấu xác thực. Sự thật đã định, không thể thay đổi, giờ phút này bọn Doãn Tông có muốn náo loạn cũng không ầm ĩ ra cái gì cả.

“Về sau tốt nhất là các người nên nói chuyện khách khí với tôi một chút, những lời nói bẩn lỗ tai kia tôi không muốn nghe lại lần nữa.” Lục Tu Viễn giơ ngón tay lên chỉ vào bọn họ, lại chỉ lỗ tai mình, khuôn mặt lạnh lùng, khiến cho người khác không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đối mặt với lời cảnh cáo của Lục Tu Viễn, sắc mặt đám người Doãn Tông chợt thay đổi, chỉ cảm thấy sát khí trong câu nói cuối cùng của Lục Tu Viễn rất nặng, dường như cảm thấy lỗ tai của mình cũng không bình an vô sự.