Chương 30

Đến cuối cùng vẫn là gừng càng già càng cay, Doãn Tông là người phản ứng lại đầu tiên, thay đổi khẩu khí hùng hổ dọa người lúc trước, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Lúc trước là do ông chưa hiểu rõ ràng, lo lắng cho Chính Dương sẽ bị người khác khác lừa gạt, dưới tình huống cấp bách như vậy mới có thể nhất thời nói vài lời không êm tai, ông chỉ là để Chính Dương xem xét lại, nếu Chính Dương với cháu đã là bố con, dĩ nhiên ông cũng không có gì lo lắng nữa, mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì ngồi xuống nói chuyện với nhau thật tốt là được!”

“Vẫn là chú hai nói đúng, mọi người đều là người một nhà, việc gì phải náo loạn cho không khí ngột ngạt, vào lúc anh cả quản lý tập đoàn Doãn thị, chú cũng nghiêm túc làm việc, bây giờ cháu tiếp nhận chuyện của anh cả, chú cũng nghiêm túc làm việc y như vậy, không có cớ gì mà nhất định phải sa thải chú mà, nhà chú trên có người già dưới có con nhỏ, phải dựa vào chút ít tiền lương của công việc này để nuôi gia đình! Nếu như cháu sa thải chú rồi, già trẻ trong nhà chú chỉ có thể hít gió Tây Bắc mà sống thôi.” Doãn Phong nhìn thấy tình thế không đúng, thay đổi giọng điệu bá đạo lúc trước, bắt đầu ra sức than vãn với Lục Tu Viễn.

Doãn Kiện nhìn thấy Doãn Tông và Doãn Phong đều thay đổi thái độ lúc trước cam tâm nhận thua Lục Tu Viễn, đôi mắt Doãn Kiện cũng đảo một vòng, trên khuôn mặt béo tròn lộ vẻ tươi cười nói: “Trước kia khi bác cả làm tổng giám đốc, từ mười năm trước công ty của chú đã bắt đầu hợp tác với tập đoàn Doãn thị, luôn cung cấp nguyên liệu cho tập đoàn Doãn thị, đến bây giờ chú vẫn đang hợp tác rất tốt với tập đoàn Doãn thị, không cần thiết phải dừng hẳn lại hợp đồng mà, nếu Doãn thị không mua nguyên liệu với công ty chú, thì cũng phải đi mua nguyên liệu của những người khác, mà của những người khác còn chưa chắc đã tốt như của chú đâu.”

“Cháu có chắc chắn nguyên liệu của người khác tốt thật không?” Lời nói của Doãn Kiện vừa mới dứt xong, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tu Viễn nhìn về phía ông ta, giống như đao mà cũng tựa như là mũi tên muốn nhìn thấu cả người Doãn Kiện.

Ông ta chỉ cảm thấy trên đầu có một cỗ áp lực lớn đè xuống, Doãn Kiện bị Lục Tu Viễn nhìn chằm chằm tới mức suýt chút nữa thở không ra hơi, trong lòng ông ta thầm nói, Lục Tu Viễn này nhìn qua cùng lắm cũng chỉ mới hai bốn hai lăm tuổi, nhưng mà lại có khí thế lớn như vậy, trước kia đã coi thường hắn rồi.

Lục Tư Viễn không quan tâm trong lòng Doãn Kiện nghĩ thế nào, giơ tay cầm lấy một tờ văn kiện trên mặt bàn, đối mặt với Doãn Kiện nói: “Tháng trước, công ty của ông cung cấp nguyên liệu cho tập đoàn Doãn thị, báo giá 1500 tệ một tấn, mà giá trên thị trường còn không đến 1200 tệ, mặc dù vậy Doãn thị vẫn thu mua cho công ty ông 500 tấn, nhưng mà vật liệu đưa đến cũng không vượt trội gì so với hàng 1200 tệ của người ta. Còn tháng trước nữa, công ty ông báo giá 1450 tệ một tấn, thế nhưng vào lúc đó giá thị trường vẫn chưa đến 1100 tệ, nhưng mà vật liệu đưa đến, thậm chí có một phần ba đều hỏng nát, ông có thể giải thích một chút xem chuyện gì đang xảy ra không?”

Lục Tu Viễn đùng một cái ném văn kiện lên mặt bàn, hất cằm, ánh mắt lạnh lẽo chuyển hướng sang nhìn Doãn Phong nói: “Người phụ trách chọn mua nguyên liệu của Doãn thị chính là ông, rõ ràng giá báo lên không khớp với giá thị trường, ông vẫn có thể ký hợp đồng thu mua, anh trai ông cho ông bao nhiêu tiền hoa hồng vậy? Lấy nhiều lợi ích như vậy không sợ nghẹn chết sao?”