chương 23

Cố Cẩm nhất thời không kịp phản ứng, Cảnh Hạo nói khi dễ là có ý gì.

Dần dần, vẻ dịu dàng nhu hòa trên gương mặt Cố Cẩm bị thu hồi, cô nghiêm nghị nói, "Ồ? Vậy anh dạy tôi một chút xem phải làm thế nào? Ra mặt thay cho Trình Hân? Hay thay chị ấy chịu khi dễ?"

Cố Cẩm không phải là người máy, cũng có cuộc sống của mình. Chẳng lẽ bởi vì làm bạn thân của nữ chính nên mọi việc phải lấy nữ chính làm đầu?

Cho dù trong truyện ai cũng ghét nữ phụ ác độc nhưng người ta tốt xấu cũng có tư tưởng của mình, là vì cuộc sống của bản thân. Các loại nữ phụ ác độc này đều có kết cục đều thảm hại, cũng là trừng phạt đúng tội.

Nhưng thân phận bạn thân của nữ chính thì có cái gì tốt chứ?

Khi nữ chính gặp nguy hiểm liền đứng ra bảo vệ, tự đặt mình vào tình huống xấu, rồi khi nữ chính phạm sai lầm lại thay nữ chính giải quyết, trợ giúp nữ chính nhưng bản thân mình lại như kẻ mang ơn.

Dù vậy, trong câu truyện đó Cố Cẩm vẫn không có kết cục tốt. Cho nên có thể nói, bạn thân nữ chính còn thảm hại hơn nhiều.

Cảnh Hạo mặt lạnh như băng. Không khí giương cung bạt kiếm này thu hút không ít người muốn xem náo nhiệt.

Có người nhận ra Mục Minh Thừa, bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.

Từ khi nghe được cái tên này, Cảnh Hạo trong lòng giật mình.

Ba chữ Mục Minh Thừa, đối Cảnh Hạo mà nói cũng không xa lạ gì. Gần hai năm nay Cảnh Hạo thường xuyên nghe người ta nhắc đến, Cảnh gia cùng Mục gia không có giao tình, hai người bọn họ cũng chưa có cơ hội gặp mặt.

Không ngờ người đàn ông kia lại là Mục Minh Thừa. Cảnh Hạo đối với người này ấn tượng đầu tiên không tốt lắm.

Lúc này, Cảnh lão gia tử cũng đến đây.

Ông liền vươn tay: "Mục tiên sinh đại giá quang lâm vì Cảnh Nhược tổ chức yến hội, Cảnh gia đã không tiếp đón từ xa."

Mục Minh Thừa cong cong khóe miệng, lễ phép bắt tay: "Không mời mà tới, thất lễ."

Hai con người thuộc hai thế hệ khác nhau, vừa bắt tay liền tách ra.

Cảnh Lão gia tử khách sáo một câu, "Mục tiên sinh nói đùa, Đế Đô ai có thể mời được Mục tiên sinh đại giá, ngài có thể tới là vinh hạnh của Cảnh gia chúng tôi."

"Tôi đi đến đây là vì bạn gái của tôi."

Mục Minh Thừa quay đầu nhìn Cố Cẩm, rồi nói, "Đáng tiếc hình như Cảnh thiếu không hoan nghênh chúng tôi, chúng tôi nên đi trước."

"Mục tiên sinh nói đùa, ngài có thể đến Cảnh gia, trên dưới Cảnh gia thật sự là cầu còn không được."

Sau khi lão gia tử nói xong, con mắt lạnh lùng liếc qua Cảnh Hạo, ông chẳng thể nghĩ tới cháu trai trầm ổn lại làm ra sự tình như vậy.

Sau khi thấy cô gái đứng phía sau Cảnh Hạo, ông liền hiểu được nguyên nhân. Cảnh Hạo rất tốt, lại chẳng ai hoàn mỹ, tại nữ sắc nên có chút hồ đồ. Nhưng lần này chỉ sợ vì cô gái kia mà Cảnh gia đắc tội với nhân vật lớn.

Phải biết Mục Minh Thừa phía sau còn có Mục gia cùng Từ gia, họ dậm chân một cái thủ đô của nước Z này cũng phải rung chuyển.

Nghĩ đến đây, ông nhìn về phía Trình Hân, ánh mắt liền có một chút bất thiện.

Mấy ngày trước đây Cảnh Hạo còn cùng ông thương lượng việc dẫn bạn gái giới thiệu với gia đình, ông còn cảm thấy cháu trai rốt cục đã tu tỉnh.

Nhưng xem ra, nếu nữ chủ nhân tương lai của Cảnh gia khiến Cảnh Hạo đắc tội với Mục Minh Thừa thì không thể tiếp tục để như vậy đâu!