chương 24

Cảnh lão gia tử trong lòng âm thầm tính toán, đây là thời điểm nên vì Cảnh Hạo mà an bài. Không cần phải tìm người phụ nữ có gia thế để tốt để trợ giúp Cảnh Hạo, chỉ cần người phụ nữ đó đừng khiến Cảnh gia mất mặt là được. Nhưng chuyện này cũng không cần vội, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt, là xin tạ lỗi với Mục Minh Thừa để vị này Mục tiên sinh tha thứ.

Cảnh lão gia tử nói mấy câu nói mang tính hình thức, để mọi người vây xem tản ra. Ông là người lớn tuổi nhất ở đây, lấy phận trưởng bối mở lời, mọi người đều phải nể mấy phần.

Hơn nữa, chuyện giữa Cảnh gia và Mục gia không phải ai muốn xem cũng có thể xem, đám người lập tức rời đi, đi làm quen đối tác, hoặc tìm người mình biết nói chuyện.

Yến hội càng thêm náo nhiệt, chỉ là ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng vô tình hay cố ý quét qua nơi đây.

Đợi tất cả mọi người tản ra, Cảnh lão gia tử bảo người phục vụ lấy ra vài chén rượu, ông cười ha hả, giơ chén rượu nói: "Mục tiên sinh, cháu trai của tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội Mục tiên sinh, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, coi như nể mặt lão, tha thứ cho Cảnh Hạo lần này."

Nói xong, ông đưa mắt liếc Cảnh Hạo, ra hiệu để anh bưng rượu lên nói lời xin lỗi.

Cảnh lão gia tử nghĩ thầm: Người bên ngoài đều nói Mục Minh Thừa là người rất có phong độ, mặc kệ hắn có phong độ thật hay giả vờ, trước mắt bao người, còn có lão già bảy mươi tuổi xin tha lỗi, chén rượu này nhất định sẽ uống, coi như mọi chuyện đã giải quyết xong.

Nhưng chờ một lúc, Cảnh Hạo không hề nhúc nhích, Cảnh lão gia tử quay đầu lạnh lùng nhìn Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo từ nhỏ đã được ông dạy dỗ, hai người có độ ăn ý rất cao.

Ý tứ trong ánh của Cảnh lão gia tử, tất nhiên Cảnh Hạo hiểu rõ. Nhưng từ trước đến nay anh là thiên chi kiêu tử, từ sau khi tiếp nhận Cảnh thị lại càng kiêu ngạo, chỉ có người khác xin lỗi anh, chưa từng phải cúi người trước bất kỳ ai.

Bây giờ lại bắt anh xin lỗi người tuổi tác không chênh lệch nhiều, lập tức có một loại cảm giác nhục nhã. Cảnh Hạo mím chặt môi, nhìn Cảnh Lão gia tử, cuối cùng đành phải đè nén cảm xúc của mình.

Cảnh Hạo lấy một chén rượu trên khay, tay hơi dùng sức, đi đến trước mặt Mục Minh Thừa, anh nói: "Mục tiên sinh, vừa rồi không có nhận ra thân phận của ngài, thất kính."

Lời nói này có chút không dễ nghe. Cảnh Hạo là bởi vì thân phận của Mục Minh Thừa nên mới xin lỗi.

Cố Cẩm nhìn gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Cảnh Hạo, nhíu mày cảm thán, quyền thế quả nhiên là thứ người ta coi trọng, chẳng trách nhiều người chạy theo như vịt.

"Không dám nhận."

Mục Minh Thừa không hề nhìn Cảnh Hạo, ánh mắt của anh rơi vào ly rượu trước mặt, cười cười, ngữ điệu bình thản: "Cảnh thiếu nếu muốn xin lỗi thì hãy xin lỗi bạn gái tôi."

Mục Minh Thừa chuyển hướng nhìn Cố Cẩm, ánh mắt ôn nhu mà bình tĩnh, nói: "Bạn gái của tôi cũng là con nhà gia thế, không làm được việc hầu hạ người khác, không thể nhắm mắt theo đuôi người khác."

Nghe vậy, Cố Cẩm nghiêng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mục Minh Thừa, kiềm chế xúc động, mỉm cười với anh. Thu hồi ánh mắt, Cố Cẩm nhận ra đã thực sự đắc tội với Cảnh Hạo, vậy liền để bão tố tới mãnh liệt hơn một chút đi.

Thoáng chốc, mặt Cảnh Hạo đen lại, anh siết chặt chén rượu trong tay, rượu trong ly hơi rung lên, tựa như dùng lực một chút nữa chiếc chén sẽ nứt làm đôi. Cùng Mục Minh Thừa xin lỗi, Cảnh Hạo còn có thể miễn cưỡng thuyết phục mình là khom lưng trước kẻ quyền thế. Nhưng giờ Mục Minh Thừa lại bắt anh xin lỗi một người phụ nữ sao?

Cảnh Hạo cảm nhận được những ánh mắt như có như không nhìn về phía anh, cảm thấy không cần tới sáng mai, anh sẽ biến thành trò cười của cả Đế Đô này.

Nhất thời Cảnh Hạo không hề nhúc nhích.

Cảnh lão gia tử đứng lặng một bên, nhíu mày lại, cũng cảm thấy Mục Minh Thừa cũng hơi quá đáng. Nhưng dù sao, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, giận dữ là vì hồng nhan.

Mục Minh Thừa đã nói rõ người phụ nữ này là bạn gái mình, chẳng khác nào chính thức thông báo về thân phận của người này. Nhưng Cảnh Hạo nói để bạn gái của Mục Minh Thừa hầu hạ người khác. Hầu hạ ai? Hầu hạ cái người khóc đến mất mặt kia sao?

Trong lúc nhất thời, Cảnh lão gia tử một mực kỳ vọng vào cháu trai rồi lại thất vọng không thôi.

"Vị cô nương này."

Cảnh Lão gia tử lên tiếng gọi, định thông qua Cố Cẩm tìm đường giải quyết mọi chuyện. Dù sao nếu sau này cô vẫn thượng vị*, cũng sẽ ở trong vòng tròn hào môn tại Đế Đô, nếu lòng dạ hẹp hỏi cay nghiệt thì thanh danh cũng không tốt. Nhưng ông vừa mở miệng, liền có người khác chen vào.

(thượng vị: ám chỉ việc Cố Cẩm vẫn là bạn gái hoặc vợ của Mục Minh Thừa)