chương 31-2

"Ồ?" Mục Minh Thừa giận quá thành cười, thanh âm ôn nhu trầm thấp, nghe không ra tâm tình của anh. Mục Minh Thừa cầm lấy chén nước trên bàn nhẹ nhàng vuốt ve, hơi lạnh từ cốc nước như giúp anh bình tĩnh trở lại.

"Mấy ngày tới tôi ra nước ngoài một chuyến."

Mục Minh Thừa tạm thời bỏ qua chuyện này, ngồi thẳng người, đầu ngón tay gõ lên bàn làm việc một cái, "Mấy ngày tới em có bận gì không?"

"Hả?" Cố Cẩm không nghĩ ra, vô ý thức trả lời: "Chắc là không có chuyện gì."

Đến trung tuần tháng sáu, sẽ ngừng học tập trung trên trường, mấy ngày kế tiếp cô rất nhàn, chỉ cần hoàn thành một bài viết là được rồi.

"Vậy thì thật là tốt." Mục Minh Thừa đứng lên đi đến trước mặt Cố Cẩm, cúi xuống cười cười, "Cùng tôi đi công tác mấy ngày tại nước Y."

Trong lời nói lộ rõ ý không cho cô từ chối, hoàn toàn không hỏi ý kiến của cô.

Anh tiến đến gần như vậy lại lộ ra một nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt tuấn tú, Cố Cẩm rùng mình ngửa ra sau, lông tơ trên mặt đều dựng thẳng lên.

"Mục tiên sinh, nói chuyện thì nói chuyện, không cần như vậy."

Cố Cẩm duỗi ra một ngón tay, đẩy gương mặt Mục Minh Thừa ra xa. Mục Minh Thừa quan sát người con gái trước mắt, ngày hôm nay cô không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo bên trong mang theo một chút phong tình.

Mỗi lần Cố Cẩm gặp mặt anh đều trang điểm, ăn mặc tinh xảo, trang trọng. Đây chính là cô coi trọng anh? Còn đối với Đồng Lâm kia, ở trong mắt cô là không có địa vị gì?

Đang nghĩ ngợi, một ngón tay đưa tới trước mặt. Tay này xem ra được chăm sóc rất tốt, ngón tay trắng nõn tinh tế, móng tay mượt mà sạch sẽ, khiến cho người ta muốn đưa đến miệng nếm thử.

"Minh Thừa, " Cố Cẩm liếc nhìn anh đáy mắt kích động, thu tay lại, cười cười, "Trên răng anh dính rau."

"Gạt tôi sao?"

Mục Minh Thừa không nhúc nhích, nhíu mày nói, "Hôm nay tôi không ăn rau xanh."

"Rau thơm không phải rau xanh sao?"

(Lời của editor: anh Mục thật sự đáng thương T_T.Đang đến hồi gay cấn thì lại bị đám rau thơm làm cho mất hết cả hình tượng.=)))

Cố Cẩm mở to hai mắt, che miệng lại, giật mình nói: "Không phải rau thơm, thì là rau xanh từ hôm qua sao?"

Nói xong, cô lạnh lùng đứng lên nhìn Mục Minh Thừa bằng ánh mắt có chút trào phúng, "Mục tiên sinh thân thể khỏe mạnh, tôi không ở lại quấy rầy công việc của ngài nữa. Dù sao ngài cũng là quý nhân bận trăm công nghìn việc.”

Mục Minh Thừa nghe câu nói của Cố Cẩm liền cảm thấy thái dương giật giật.

Đi, đi nhanh lên một chút!

Thế nhưng ánh mắt của anh lại lưu luyến nhìn theo bóng dáng rời đi của Cố Cẩm, sau đó vô thức nhìn lên bàn chân trắng nõn của cô.

Bị cô giẫm lên chân khiến anh vẫn còn sợ hãi giày cao gót nhưng lúc này khi bước đi trên sàn gỗ thật giống như nước chảy mây trôi.

Kỳ thật, cô mang giày cao gót thật sự rất đẹp mắt.

Từng bị Mục Minh Thừa làm cho khó xử, hôm nay Cố Cẩm đã thành công lật ngược tình thế khiến cho anh khó chịu một trận. Tâm tình Cố Cẩm vô cùng thoải mái. Cô vừa bước ra cửa, đằng sau truyền tới một câu: "Ba ngày sau đi nước Y, không được quên đó."

Lúc này tâm trạng tốt lập tức biến mất không còn dấu vết. Nhưng đi nước Y thay đổi tâm tình cũng là một lựa chọn tốt. Đến lúc đó Mục Minh Thừa ra ngoài nói chuyện làm ăn, cô có thể một mình đi đi dạo phố, tiện thể nhìn ngắm soái ca tóc vàng mắt xanh.

Hơn thế nữa còn có người bao ăn bao ở, còn không thoải mái sao?

Trợ lý Phương sau khi dẫn người vào văn phòng Tổng giám đốc, vạn phần không hiểu, chẳng lẽ ảnh của bạn gái Tổng giám đốc trong điện thoại là giả? Vì sao Tổng giám đốc còn giữ lại Cố tiểu thư bên người?

Trợ lý Phương hoài nghi cho đến khi Cố Cẩm bước ra ngoài, đến tận lúc cô xuống dưới lầu vẫn không thể giải trừ thắc mắc.

Anh nghĩ, xem ra sau này địa vị của Cố tiểu thư còn tăng lên rất nhiều, rất nhiều tầng.

Trợ lý Phương nhìn Cố Cẩm ngồi vào xe taxi, thở dài, trợ lý tổng giám đốc thật sự không dễ làm nha.

Trợ lý Phương đã tận mắt chứng kiến từng bước đi của Mục Minh Thừa mấy năm này, người ngoài đều nói vị Mục tiên sinh này phong quang vô hạn, ai biết được anh ta đã trải qua những truyện gì?

Gia thế tốt có đôi khi có thể đưa người ta lên mây xanh nhưng cũng có thể lại là nguyên nhân khiến người ta rơi xuống vực thẳm. Thật khó để vừa ý ông chủ, tốt nhất anh vẫn nên hầu hạ cẩn thận. Lại một lần nữa trở lại biệt thự Cố gia, Cố Cẩm sinh ra một cảm giác mệt mỏi. Nếu không phải hôm qua Cố Đằng nhắc nhở, cô suýt nữa quên mất hôm nay là sinh nhật Cố Trường Thịnh. Cố Cẩm vội vàng đi mua một cái cà vạt để kịp trở về ăn cơm tối tại biệt thự. Trong phòng khách mười phần yên tĩnh, một cô gái mặc váy ren trắng liền thân đang ngồi trên ghế sô pha. Tóc của cô được buộc gọn gàng, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn lộ ra gương mặt xinh đẹp. "Chị Tiểu Cẩm về sao." Cố Linh mím mím khóe miệng, nói với ý châm chọc, "Thật sự là khách hiếm nha!" "Không tính là khách." Cố Cẩm thay dép đi trong nhà, nghiêng đầu lơ đễnh cười cười, nói: "Đây là nhà chị, lúc nào chị thích về thì về thôi." "Thế nhưng em nhớ được chị thích ở Trình gia nhé." Cố Linh mở to mắt, "Không đúng, chị ở tại căn hộ mà Trình gia mua cho Trình Hân ở trường học chứ nhỉ." Dường như ý của Cố Linh là Cố Cẩm chiếm tiện nghi của Trình gia nhưng lại đổ thừa là vì Trình Hân. "Vậy thì thế nào?" Cố Cẩm một tay vịn ghế, "Dì của chị thích chị, đồng ý để cho chị ở tại chung cư của dì ấy." cô giương mắt, ngữ khí nhàn nhạt, "Có quan hệ gì tới em à?" Cố Linh biến sắc, cô là cô nhi, cha mẹ ruột là ai cũng không biết, làm gì có người thân khác đâu? Ngoại trừ Cố gia, cô không còn chỗ. Nhưng, Cố gia đã có Cố Cẩm. Cùng là con gái nhưng Cố Cẩm sinh ra đã may mắn hơn Cố Linh rất nhiều. Cố Linh từ nhỏ chỉ có thể đi theo bà nội Cố ở tại nông thôn, cả ngày chăn gà, chăn vịt. Mà Cố Cẩm lại sinh ra trong gia đình có bố mẹ được người ngoài tôn kính, có dì út yêu thương, lại còn ở tại biệt thự xa hoa tại Đế Đô, cuộc sống giống như một công chúa. Cố Linh đứng ở trước mặt Cố Cẩm, tựa như một con vịt xấu xí. Cố Linh chính là không cam tâm, cùng là họ Cố, vì cái gì mà vận mệnh khác biệt như vậy. Thế là, cô thừa dịp đến Cố gia, học tập dáng vẻ của Cố Cẩm, hi vọng có thể được sự yêu mến của cha mẹ Cố Cẩm. Dần dần cô sẽ không còn là cô gái chốn thâm sơn cùng cốc nữa. Cố Linh đang vui vẻ nhưng vừa thấy Cố Cẩm trước mặt, dường như cô là người muốn vẽ hổ lại ra chó vậy, thật buồn cười. Lúc này trong phòng khách không có người khác, Cố Linh cắn răng nói: "Đã như vậy, chị còn về đây làm gì?" Không có Cố Cẩm, Cố Linh chính là cô gái nhỏ duy nhất sống tại Cố gia. Bố mẹ Cố Cẩm thích có người ở bên cạnh, nhất định sẽ đưa Cố Linh tới sống tại Đế Đô, như thế cô cũng sẽ là một tiểu công chúa. "Vẫn là câu nói kia, chị thích ở chỗ nào. . ." Cố Cẩm lười biếng nhấc lên mí mắt. Lời còn chưa nói hết, liền gặp Cố Đằng đi giày thể thao, đầu đầy mồ hôi, ôm quả bóng rổ đi vào nhà. "Chẳng lẽ có người coi là vào ở Cố gia, lại họ Cố, chính là chủ nhân Cố gia à?" Cố Đằng chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo chân. Bóng rổ trong tay bị Cố Đằng ném xuống đất, lăn xuống bên chân Cố Linh, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.