chương 31-1

"Nghe trợ lý Phương nói, anh bị đau dạ dày?"

Cố Cẩm đi tới, mỉm cười mở miệng nói trước: "Đã uống thuốc chưa?"

"Còn chưa ăn."

Mục Minh Thừa để đũa xuống, lau miệng, chăm chú nhìn Cố Cẩm, "Em đi đến đây giờ này. Đã ăn cơm chưa?"

Lời nói lúc này lại có vẻ không bình thường, cứ như là anh ta không có bệnh nên không cần phải uống thuốc vậy!

Trong ánh mắt Mục Minh Thừa hiện lên một tia hài hước, anh hỏi cô đã ăn cơm chưa mà Cố Cẩm còn chưa kịp phản ứng.

Cố Cẩm không tin Mục Minh Thừa không biết cô vừa cùng người khác ăn cơm.

Tiểu tử Phòng Nguyên kia không dám nhìn vào mắt của cô, khẳng định đã sớm vụиɠ ŧяộʍ báo cho Mục Minh Thừa. Cho nên, Mục Minh Thừa hiện giờ là đang muốn hỏi tội cô?

"Nói không ra lời hả?"

Mục Minh Thừa cười lạnh một tiếng, hai tay vòng trước ngực, dựa vào ghế, "Người đàn ông ăn cơm cùng em là ai? Hai người có quan hệ như thế nào?"

Giọng điệu này chính là đang tra hỏi. Nếu như phụ nữ cùng người bạn khác phái ăn một bữa cơm liền bị bạn trai truy vấn, chắc chắn trong lòng không vui, có khi sẽ còn cãi nhau nữa.

"Anh nói Đồng Lâm sao?"

Cố Cẩm không chút hoang mang nói: "Cậu ấy là bạn cùng trường kiêm đồng sự của tôi, ăn một bữa cơm thảo luận công việc có vấn đề sao?"

Thì ra tên người đó là Đồng Lâm, chờ một lúc nữa trợ lý Phương sẽ sắp xếp người đi điều tra.

Mục Minh Thừa trầm mặc trong chốc lát, lẳng lặng nhìn thấy Cố Cẩm không chút nào chột dạ. Mới đầu khi nhìn thấy ảnh chụp, anh quả thật bị lửa giận bao trùm, nhưng suy nghĩ kỹ một chút Cố Cẩm cũng không phải người nói không giữ lời. Cô đã đồng ý kết giao ba tháng cùng anh, trong thời gian này sẽ không dễ dàng ở cùng người khác.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Cẩm đồng ý làm bạn gái với anh cũng là do anh giở chút thủ đoạn, cô chính là bằng mặt không bằng lòng.

Chính vì trong tâm phiền muộn nên Mục Minh Thừa cố ý gọi món Cố Cẩm không thích nhất là rau thơm, dường như có thể trừng phạt cô vậy. Mục Minh Thừa lúc ăn cơm, nhìn xem từng khoảng rau thơm xanh mơn mởn, lại cảm thấy bọn chúng cũng đang cười nhạo mình.

"Em cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng em đừng quên chúng ta có quan hệ như thế nào."

Mục Minh Thừa nhíu mày, "Hiện tại người ở Đế Đô đều biết em là bạn gái của anh, để người bên ngoài nhìn thấy em âm thầm cùng người đàn ông khác ăn cơm, không đếm xỉa đến mặt mũi của anh, đến lúc đó. . ." Mục Minh Thừa nghiêng qua Cố Cẩm một chút, không nói hết câu.

Cố Cẩm vô tội chớp mắt mấy cái, cùng bạn khác phái đi ăn một bữa cơm chính là có tội nɠɵạı ŧìиɧ rồi?

Chẳng lẽ đám người kia tư tưởng không bình thường?

"Chớ suy nghĩ quá nhiều." Cố Cẩm khẽ nâng cằm lên rồi nói, "Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp. Tôi không có ý gì với cậu ấy cả."

"À " Mục Minh Thừa cười lạnh, "Em đối với anh ta không có ý gì, nhưng chưa chắc anh đối với em cũng như vậy."

Mặc dù ảnh chụp vội, nhưng xem ra, lúc Cố Cẩm nói chuyện, Đồng Lâm kia nhìn cô với ánh mắt ôn nhu như nước.

Cố Cẩm nhắc đến người đàn ông kia kia khẩu khí cũng rất không thích hợp, lại nói giữa bọn họ không có gì, lừa gạt ai được chứ!

Cố Cẩm cúi xuống, lẩm bẩm: "Người cậu ấy thích, không phải tôi."

Đúng vậy, người Đồng Lâm thích, cho tới bây giờ cũng không phải là cô.

Một câu nói không đầu không cuối, càng khiến tâm tình Mục Minh Thừa càng thêm khó chịu.

Cái tên đó không thích em, em rất khó chịu sao?