chương 30

Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt thất thần trong chốc lát của Đồng, Cố Cẩm cảm thấy mình giống như một tên trộm. Cô cùng Mục Minh Thừa vốn cũng không phải quan hệ chính thức, nhưng trước mặt Đồng Lâm lại không thể để lộ ra sự thật.

"Người anh em cái này cậu không hiểu được." Phòng Nguyên lên tiếng.

Phòng Nguyên nhìn thấy tình huống trước mắt, ra vẻ là người từng trải vỗ vỗ bả vai Đồng Lâm, "Có người phụ nữ nào có bạn trai lại đi khoe khoang với tất cả mọi người?"

Cố Cẩm cười cười, ra vẻ xấu hổ.

"Chị dâu, hai người ở đây. . . là làm gì?" Phòng Nguyên thử thăm dò.

Nghe vậy, Cố Cẩm nhíu mày, "Phòng tiên sinh cảm thấy rất hứng thú?"

"Ha ha, có một chút." Phòng Nguyên gật gật đầu, anh hỏi nhiều một chút, đến lúc đó mới có thể nói với Mục Minh Thừa.

"Chúng tôi đang thảo luận về việc lập nghiệp."

Cố Cẩm liếc mắt nhìn Phòng Nguyên, "Anh còn muốn nghe nữa không?"

"Lập nghiệp?"

Phòng Nguyên lập tức bị hấp dẫn, ngồi thẳng người, "Chị dâu, hai người muốn làm gì? Nói cho tôi nghe một chút, biết đâu tôi có thể cho ý kiến."

Phòng Nguyên có nhiều ý tưởng, mặc dù thành công thất bại đều có, nhưng tốt xấu gì cũng có nhiều kinh nghiệm. Còn nguyên nhân nữa chính là, biết đâu chị dâu nhỏ biết nói láo, bị người quen nhìn thấy hẹn hò cùng người đàn ông khác liền kiếm cớ nói bàn chuyện lập nghiệp.

Cố Cẩm cùng Đồng Lâm liếc nhau, cả hai cùng nói qua cho Phòng Nguyên nghe.

"Nghe thật thú vị." Phòng Nguyên nói.

Anh sờ sờ lên cằm, nói đùa, "Đồng huynh đệ, không bằng cũng thêm một phần của tôi đi, tôi còn chưa đầu tư vào tạp chí bao giờ."

Đồng Lâm trầm mặc một lát, ngay tại thời điểm Cố Cẩm cho là anh sẽ cự tuyệt thì Đồng Lâm cười cười, "Phòng tiên sinh đồng ý gia nhập vào tạp chí nhỏ của chúng tôi, thật là vinh hạnh.”

Đồng Lâm ăn nói lưu loát, Phòng Nguyên trong lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ bọn họ thật sự chỉ là bàn công việc, không phải hẹn hò?

Sau một hồi đánh giá, Phòng Nguyên nhìn lại Cố Cẩm và Đồng Lâm, chỉ cảm thấy giữa hai người bọn họ rất thẳng thắn, không có gì mờ ám. Hơn thế nữa, dù vừa mới trò chuyện, Phòng Nguyên phát hiện Đồng Lâm là người có chân tài thực học, tấm lòng rộng mở, không khỏi đánh giá cao Đồng Lâm.

Nhưng mà, Phòng Nguyên cũng không có nhìn lầm, Đồng Lâm lúc nói đều nhìn về phía chị dâu nhỏ bằng ánh mắt thâm tình, đều là đàn ông nên Phòng Nguyên thấy rất rõ.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Cố Cẩm vang lên. "Minh Thừa?"

Cố Cẩm không nghĩ nhiều, cô cùng Mục Minh Thừa đã ước định cẩn thận, sẽ gọi tên anh mỗi khi có người khác bên cạnh. Thật tình cô không biết cách xưng hô thế này vừa bật ra khỏi miệng, mấy người nghe được phản ứng không giống nhau.

Đầu bên kia điện thoại, trợ lý đang cầm điện thoại di động và bật loa ngoài, nhìn lén biểu lộ của ông chủ, chậc chậc, thật không có cách nào miêu tả.

Mục Minh Thừa nghe thấy Cố Cẩm gọi tên mình, lỗ tai có chút run lên. Nén nhịn hỏa khí trong lòng, tựa như là bị ném vào sông băng ở Bắc Cực, khói đều không bốc lên nổi.

Bên này Đồng Lâm nghe vậy, đôi mắt trùng xuống, người đàn ông đó tên là Minh Thừa sao? Bọn họ quan hệ chắc là rất tốt.

Về phần Phòng Nguyên thì là chột dạ không thôi, Mục Ca chắc là đã thấy ảnh chụp, lúc này gọi điện thoại đến điều tra. Nếu chị dâu nhỏ biết hắn ở sau lưng tố cáo, nói bậy về cô không biết Mục Ca có còn nhân đạo nổi hay không?

Đang lo lắng, thấp thỏm khi Cố Cẩm nghe điện thoại lại thấy sau khi nghe xong cô nhìn mình cười một cái. Xong rồi, Phòng Nguyên bị nhìn đến nỗi rùng mình.

Chị dâu nhỏ này cười như không cười, so với Mục Ca cũng phải giống đến bảy phần. Lần đầu gặp gỡ, bộ dạng thuần lương vô hại như một bé thỏ trắng xem ra cũng đều là giả mà thôi.

Lúc đó Phòng Nguyên đã nghĩ, tại sao Mục Minh Thừa lại coi trọng cô gái này như vậy?

"Thật có lỗi." Cố Cẩm cất di động vào túi xách, "Tớ có thể rời đi trước được không?"

"Không có việc gì." Đồng Lâm đáp.

Anh cũng đứng lên, nhìn chằm chằm gương mặt của cô hỏi: "Bạn trai cậu tìm có chuyện gì sao?"

"Ừ, vừa rồi trợ lý của anh ấy gọi điện thoại tới nói anh ấy bận việc chưa ăn cơm, đang bị đau dạ dày."

Cố Cẩm nói, "Tớ tranh thủ thời gian đến thăm anh ấy một chút."

Mặc kệ bọn họ tình huống thật sự là như thế nào, đến thăm bạn trai đang bị bệnh cũng là bình thường. Tuy rằng bữa cơm này coi như đã ăn xong, hai người sau đó mỗi người đi một ngả, nhưng sớm rời sân vẫn là không lịch sự.

Đồng Lâm: "Sức khỏe của bạn trai cậu là chuyện quan trọng."

Nói xong anh nhìn sang Phòng Nguyên, hơi mở miệng cười, "Chúng ta có thời gian lại tiếp tục cân nhắc bàn chuyện tạp chí."

Cố Cẩm đón xe đến Mục thị, đây là thời gian nóng nhất trong ngày. Cô ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời chói mắt bao trùm cả tòa nhà rộng lớn thuộc về sở hữu của Mục thị.

Đến gần cửa chính của Mục thị, khí lạnh lập tức đập vào mặt.

"Xin chào, tôi tìm Mục Minh Thừa." Cố Cẩm mở miệng cười.

Lễ tân tại công ty rất xin đẹp, giống như diễn viên trên phim truyền hình bên trong khinh bỉ giễu cợt nhưng bên ngoài một mực lộ ra nụ cười tiêu chuẩn chỉ hở đúng tám cái răng, "Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?"

Gặp câu hỏi này, Cố Cẩm mới nhớ ra cô tới gặp Mục Minh Thừa còn cần có hẹn trước, nụ cười trên mặt cô cứng đờ. Trước mặt lễ tân nói tiếng xin lỗi, Cố Cẩm lấy điện thoại di động ra gọi cho Mục Minh Thừa.

Lúc này, Phương trợ lý từ thang máy đi đến, anh ta vội vã chạy tới chỗ Cố Cẩm, "Cố tiểu thư, cô đến rồi."

Sau đó lại nhìn nhân viên lễ tân nói: "Vị này là Cố tiểu thư, là bạn gái của tổng giám đốc, về sau cô ấy đến không cần hẹn trước." T

rợ lý Phương nói xong, dẫn Cố Cẩm bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Trên đường đi, anh ta âm thầm đánh giá Cố Cẩm.

"Mục tiên sinh ở bên trong."

Đến trước cửa phòng làm việc, trợ lý Phương dừng lại, "Tự tiểu thư đi vào là được."

"Làm phiền anh rồi." Cố Cẩm nói tiếng cảm ơn với trợ lý Phương, đẩy cửa đi vào, liền thấy Mục Minh Thừa đang ngồi phía sau bàn làm việc. . .

Trước mặt Mục Minh Thừa là thức ăn mua từ ngoài, bên trên đồ ăn chính là rau thơm xanh biếc.

Mục Minh Thừa không ngẩng đầu, dường như không phát hiện có người đi vào, tập trung ăn cơm.

Ăn ăn, đồ ăn đều trở nên vô vị.

Cô gái kia cùng người khác cười vui vẻ, vậy mà vào phòng thấy anh lại không hỏi thăm một câu.

A! Mở miệng trước sẽ chết sao?

Cố Cẩm thấy thế, ngồi xuống ghế sô pha đối diện bàn làm việc, đồ ăn kia mùi vị quá nặng, cô sợ đến gần sẽ đem cơm trưa ‘phun’ ra hết.

Chỉ là, trợ lý nói Mục Minh Thừa đau dạ dày? Đau dạ dày sao lại gọi nhiều món ăn như vậy, ăn nhiều có khi nào sẽ đau càng thêm đau không?

Cố Cẩm nghĩ, sợ rằng đầu óc Mục Minh Thừa mới là thứ có bệnh!