chương 29

Tạm thời dừng công việc lại, Mục Minh Thừa híp mắt, đem hình ảnh phóng đại lên.

Hình ảnh bên trong là một cô gái cười rất vui vẻ, anh không hề nghĩ tới, thì ra cô ở trước mặt người khác so với ở trước mặt anh tươi cười vui vẻ hơn nhiều.

Mấy ngày nay, trong công ty có nhiều việc, Mục Minh Thừa gần như việc ăn ở đều tại công ty, càng không có thời gian liên hệ với Cố Cẩm. Cho nên, đây chính là không xem trọng, bọn họ còn chưa tới lúc chia tay, cô đã đi tìm người khác sao?

Mục Minh Thừa đặt hai tay trên bàn, trong nháy mắt bàn tay nắm chặt, đột nhiên, anh để điện thoại di động xuống , gọi điện thoại trong nội bộ công ty, để trợ lý đi vào.

Gần đây trợ lý Phương cũng đi theo ông chủ, bận tối mày tối mặt, thậm chí ngủ cũng rất ít. Ăn cơm xong trong tranh thủ gục xuống bàn để ngủ. Vừa nhận được điện thoại, trợ lý Phương vô ý thức dụi dụi mắt, đứng dậy tiến vào văn phòng tổng giám đốc.

"Mục tiên sinh?"

Trợ lý Phương đứng trước bàn làm việc của tổng giám đốc nhưng Mục Minh Thừa không lên tiếng nên trợ lý Phương cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng đấy.

Không biết có phải ảo giác hay không, trợ lý Phương luôn cảm thấy có điều gì đó rất không bình thường. Ông chủ làm việc luôn dứt khoát, chưa từng dây dưa, dài dòng, do dự.

Ông chủ gọi tới, chắc là vì chuyện công việc, lúc này trợ lý Phương đang chờ được giao nhiệm vụ. Nhưng tại sao cái gì cũng không nói, chỉ chằm chằm nhìn điện thoại di động, mặt lại đen như đáy nồi, làm cho trong lòng của trợ lý Phương cũng nơm nớp lo sợ.

"Ngài gọi tôi, có chuyện gì không?" Trợ lý Phương cẩn thận hỏi.

Mục Minh Thừa thu hồi ánh mắt từ trên điện thoại di động, lạnh lùng lườm trợ lý một cái, "Cậu đi mua cho tôi đồ ăn, chú ý, thật nhiều rau thơm."

"Vâng." Trợ lý Phương hậm hực lui xuống, có chút không nghĩ ra.

Ông chủ gọi tới chỉ để mua hộ một phần đồ ăn từ bên ngoài? Cũng thật là ức hϊếp người quá đáng mà.

Nhưng dù sao trợ lý Phương cũng có trách nhiệm gánh vác công việc cho ông chủ, đành phải thay Mục Minh Thừa ra ngoài mua đồ ăn.

Đối với khẩu vị của tổng giám đốc, trợ lý Phương cũng hiểu một chút, nếu có rau cần, cà rốt nhất định Mục Minh Thừa sẽ không ăn.

Sau khi đặt đồ ăn, trợ lý Phương cố ý ghi chú: Thật nhiều rau thơm.

Sau khi trợ lý rời đi, Mục Minh Thừa bấm một dãy số điện thoại. . . . . .

Phòng Nguyên sau khi đem ảnh chụp gửi tới, nửa ngày không thấy Mục Minh Thừa phản hồi. Anh ta buồn bực nghĩ, chẳng lẽ Mục Ca đang bận, không có thời gian xem tin nhắn điện thoại? Nếu không, thấy mũ xanh như vậy, là đàn ông đều chịu không được, huống chi lại là Mục Minh Thừa?

Lén lén lút lút trốn ở đằng sau nhìn trộm, Phòng Nguyên không nghe được hai người kia đang nói cái gì. Nhưng hiển nhiên bầu không khí rất tốt giữa hai người họ rất tốt, cả hai đều cười rất vui vẻ.

Hai người ngồi chung một chỗ, giống như một đôi tình nhân ở trong trường vừa lãng mạn lại có chút ngại ngùng. Phòng Nguyên sinh ra một loại cảm giác hoang đường. Anh thấy ý nghĩ này thật là đáng sợ.

Người phụ nữ của Mục ca ngoại trừ Mục Ca ra, ai còn xứng với cô ấy? Suy nghĩ trong vài giây đồng hồ, Phòng Nguyên ‘anh dũng’ đi tới bàn của Cố Cẩm.

Không có cách nào khác, Phòng Nguyên không thể tận mắt chứng kiến người quen biết của mình bị nhuốm màu xanh lục. Trước khi đi, Phòng Nguyên còn đuổi khéo nữ giảng viên muốn cùng anh phát triển thêm một bước, "Chúng ta thật sự không thích hợp, cùng tôi ở một chỗ đối với cô mà nói không phải là chuyện tốt."

Phòng Nguyên nói chính là sự thật, anh từ khi được sinh ra tới giờ đã có khuôn mặt búng ra sữa, người phụ nữ bên cạnh cũng chỉ có chị gái và dì.

Sau khi nữ giảng viên rời đi, Phòng Nguyên làm bộ muốn đi nhà vệ sinh, đi đến hành lang bên trên, giả vờ lơ đãng nghiêng đầu nhìn rồi nhận ra Cố Cẩm, kinh ngạc nói, "Ha ha, chị dâu?"

"Thật là khéo, chị cũng tới chỗ này ăn cơm?" Cố Cẩm đang cùng Đồng Lâm nói chuyện liên quan tới lịch sử Minh triều, nghe được có người gọi chị dâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Người vừa tới có da mặt mịn màng như em bé, cũng hơi quen mặt, Cố Cẩm nghĩ một hồi mới nhớ ra người này là ai, "Anh là Phòng tiên sinh ở Ngọc Thanh Các Phòng?"

"Không sai, chị dâu còn nhớ rõ tôi nha?" Phòng Nguyên làm ra vẻ rất thân với Cố Cẩm, ngồi đối diện cô, nhìn Đồng Lâm một chút, cười vô hại, "Vị này chính là?"

Đồng Lâm khẽ nhíu mày, dịch ghế sang bên cạnh, nhường một chút không gian cho Phòng Nguyên, cười ôn hòa, chủ động tự giới thiệu mình: "Xin chào, Phòng tiên sinh, tôi là Đồng Lâm."

Trong lòng của Đồng Lâm không vui, người đàn ông này tuy khuôn mặt non choẹt, nhưng khẩu khí lại giống với dân giang hồ. Anh ta ăn mặc như vậy, hẳn là thân phận không phải loại bình thường, tại sao lại gọi Cố Cẩm là chị dâu?

"Xin chào, tôi là Phòng Nguyên, chính là anh em tốt của bạn trai Cố Cẩm."

Phòng Nguyên vươn tay, hai người đang bắt tay thì Đồng Lâm dừng tay lại nói: "Không nghĩ tới cậu đã có bạn trai, làm sao không nghe cậu nhắc qua."

Đồng Lâm nhìn về phía Cố Cẩm, trên mặt không biến sắc, ngữ khí bình thản tựa như muốn nói ngày hôm nay khí trời thật tốt.

Cố Cẩm không nghĩ tới nửa đường xuất hiện Phòng Nguyên, còn nói cô có bạn trai, bị hỏi đến cứng họng lại. Nếu Đồng Lâm biết, sau này những người khác cũng biết, Cố Cẩm sẽ không được tự nhiên.