chương 28

Cố Cẩm nghe khẩu khí của Đồng Lâm cùng với kiểu coi chuyện này “dễ như trở bàn tay” liền nhận ra gia cảnh của anh cũng không tệ.

"Hấp dẫn tác giả gửi bản thảo, phúc lợi đãi ngộ nhất định phải tốt." Cố Cẩm trầm ngâm nói.

"Cậu nói rất đúng, " Đồng Lâm gật đầu.

Ngay sau đó, hai người lại nói đến phúc lợi của tác giả. Đang nói thì món ăn được mang lên.

"Ngày hôm nay chúng ta là tới ăn cơm, thế nào lại nói tới chuyện tạp chí?"

Cố Cẩm vội ho một tiếng, áy náy nói: "Đều là tớ không tốt."

"Không có việc gì."

Đồng Lâm bật cười, thuận thế ngừng lại chủ đề, khéo hiểu lòng người nói: "Cậu là một trong những người sáng lập, muốn bàn công việc cụ thể chờ lần sau sinh hoạt câu lạc bộ chúng ta lại nói, cũng không thể lãng phí tâm ý của cậu."

Tâm ý? Đừng hiểu lầm, thật không có tâm ý. T

ại một bàn khác, Phòng Nguyên theo sự an bài của người nhà nên đi gặp một người phụ nữ, nghe nói người này vừa tốt nghiệp đã được giữ lại làm giảng viên. Phòng Nguyên rất coi trọng những người làm sự nghiệp trồng người này nhưng cảm thấy mình còn quá trẻ, mới chỉ hơn hai mươi tuổi nên đối với nữ giảng viên này chỉ có kính trọng mà không có hứng thú.

Hơn thế nữa, người phụ nữ này ẩn dưới mái tóc là chiếc kính dày cộp, mặc một bộ đồ công sở, làm cho Phòng Nguyên có một cảm giác giống như đối diện với thầy cô giáo nghiêm khắc ở trường.

"Phòng tiên sinh."

Người phụ nữ rút ra khăn tay nhẹ nhàng lau miệng, ngẩng đầu nhìn mặt của Phòng Nguyên rồi nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể nghe theo ý kiến người trong nhà thử một lần tìm hiểu xem sao."

Phòng Nguyên đang buồn bực, ngán ngẩm chỉ mong cơm nước xong xuôi rồi nói bái bai nữ giảng viên kia. Anh lấy một tờ khăn giấy, đang định lau miệng, đột nhiên dừng lại.

Phòng Nguyên không lên tiếng, con mắt nhìn chằm chằm vào lưng của người phụ nữ ở bàn đối diện.

Nữ giảng viên bị Phòng Nguyên nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng có chút không hồi hộp, mặt đỏ lên đỏ, xấu hổ gục đầu xuống nói: "Phòng tiên sinh, ngài cũng nguyện ý sao?"

Phòng Nguyên đứng lên, thân thể hướng về phía trước thăm dò.

Có phải mắt mình đui rồi không? Thế nào lại thấy bạn gái do chính Mục Minh Thừa thừa nhận quan hệ, đang cùng ăn cơm với người đàn ông khác. Hơn nữa hai người chuyện trò rất vui vẻ, rõ ràng là có gian tình!

Mục Minh Thừa trên đầu cỏ đã mọc dài sao? Trời ạ! Anh ta không biết sao?

Phòng Nguyên cả kinh há to miệng, ngơ ngác nghĩ, không biết khi nói ra có bị diệt khẩu hay không. "Phòng tiên sinh, ngài đừng áp sát như thế." Nữ giảng viên nhíu mày, thân thể ngửa ra sau, "Chúng ta còn chưa có xác định quan hệ, ngài không thể..."

“Phòng tiên sinh ngài sao vậy?"

"Xuỵt, nhỏ giọng dùm một chút."

Phòng Nguyên nói, "Thật xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta một chút cũng không hợp, việc này coi như xong đi."

Vì cách tới mấy cái cái bàn, mỗi cái cái bàn còn có vách ngăn thủy tinh, cho nên tiếng của người phụ nữ kia cũng không gây nên sự chú ý cho Cố Cẩm và Đồng Lâm.

Phòng Nguyên lấy điện thoại ra chụp hai bức ảnh, gửi cho Mục Minh Thừa. "Mục Ca, có tiểu bạch kiểm đến đào góc tường nhà anh."

Đang làm việc còn chưa kịp ăn cơm trưa, Mục Minh Thừa thấy tin nhắn gửi đến điện thoại, cầm lên xem xét.

Phòng Nguyên gửi tới tấm ảnh, Cố Cẩm đang cùng một người đàn ông lạ mặt ăn cơm rất vui vẻ. Mục Minh Thừa cảm thấy dạ dày trống không có chút đau.

Lời của editor: Khổ thân anh Mục, chương trước cỏ mới sinh sôi giờ đã mọc dài trên đầu rồi. =))))