chương 27

Sau khi nói chuyện với người trong nhà, Cố Cẩm lại gọi cho dì út Lý Minh Nghi ở Trình gia, thông thông báo cô muốn dọn ra ngoài.

Lý Minh Nghi tất nhiên không cho phép, bà chỉ có một đứa con gái là Trình Hân. Nhiều năm qua, quan tâm cháu gái, cũng không kém so với con gái của mình là bao.

Cố Cẩm sớm đoán trước được. Cô lấy lý do, nói muốn chuyên tâm học tập ở trường. Học tập là việc quan trọng nên Lý Minh Nghi thăm hỏi hai câu rồi không ngăn cản nữa.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Cẩm đem đồ đạc đến trường học. Trong căn hộ này đồ đạc của cô cũng không nhiều nên chỉ cần đóng một thùng lớn mang theo là đủ. Cố Cẩm xếp vào chút quần áo, còn có một số tài liệu của nguyên chủ được lưu lại.

Có hai rương hành lý nên chỉ cần một chiếc xe taxi chở là xong. Ký túc xá đại học Sư phạm Đế Đô chia làm ba loại phòng: phòng đôi, phòng bốn người, phòng sáu người, mỗi loại phòng tiền phải đóng cũng không giống nhau.

Nguyên chủ không thiếu tiền, khi vào trường học liền chọn ở phòng đôi, nhưng rất ít khi ở đó. Chỉ là đem sách giáo khoa và đồ vật tạm thời không dùng để ở ký túc xá, thi thoảng phải đi học nhiều không thể trở về chung cư sẽ ghé qua ký túc xá nghỉ ngơi.

Ký túc xá điều kiện cũng rất tốt, bạn cùng phòng tính cách cũng dễ chịu. Cố Cẩm ở sau khi vào ở, cảm giác so với trước đó ở tại chung cư còn thấy thoải mái hơn một chút.

Một lát nữa, Tư Vũ – bạn cùng phòng của Cố Cẩm sẽ cùng bạn trai ra ngoài ăn cơm, bên ngoài trời nắng như vậy, cũng không thể khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của mình bị rám đen. Tư Vũ bôi một lớp kem chống nắng thật dày, vừa đội cái mũ vừa nói, "Cố Cẩm, cậu có cần tớ mua cơm về cho không?"

Cố Cẩm đang vùi đầu trước máy vi tính, khi ngẩng lên liền thấy dáng vẻ đáng yêu của bạn cùng phòng. Tư Vũ đứng cách Cố Cẩm mấy bước, nhìn về hướng Cố Cẩm.

"Cảm ơn cậu, không cần đâu."

Cố Cẩm cười cười, giải thích, "Lát nữa tớ đi thư viện, thuận tiện ăn cơm luôn, cậu đi ăn trước đi."

"Được, vậy tớ đi trước." Tư Vũ gật gật đầu rồi rời đi.

Ở trường mấy năm qua, gian túc xá này cơ bản một mình Tư Vũ ở. Cố Cẩm tuy đến đây không ít lần, nhưng hai người không phải bạn học cùng chuyên ngành, cơ hội gặp nhau cũng không nhiều.

Tư Vũ cùng Cố Cẩm chưa phải là bạn thân, đột nhiên thân thiết quá mức sẽ cho người khác cảm giác không thoải mái, giữa người và người có đôi khi phải giữ khoảng cách thích hợp. Cũng chính điều đó làm cho Cố Cẩm cảm thấy có không gian riêng, yên tâm ở lại trong trường học.

Chờ cửa đóng lại, Cố Cẩm lại một lần nữa vùi đầu tìm tư liệu trên mạng. Cô dự định viết một tiểu thuyết cổ đại, cuối tuần sẽ nộp bản thảo. Nếu là cô chủ động viết truyện, tự nhiên sẽ có thái độ rất nghiêm túc.

Độ dài ngắn của tiểu thuyết, cách sử dụng ngôn từ đều cần phải suy nghĩ thật kỹ, Cố Cẩm đang vùi đầu suy tư cốt truyện, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Nhìn vào màn hình điện thoại, Cố Cẩm nhấn nút trả lời, "Đồng Lâm? Có chuyện gì sao?"

Đầu bên kia điện thoại, Đồng Lâm ôn nhu nói: "Cố Cẩm, không phải đã nói ngày hôm nay mời người ăn cơm sao?"

Mời người ăn cơm? Cố Cẩm ngẩn ra trong chốc lát, vỗ trán một cái, cô đã sớm quên truyện này.

Bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, trêu chọc nói: "Làm sao? Đổi ý sao?"

"Không có đổi ý."

Vài ngày trước, cô đã chọn được một cửa hàng danh tiếng cũng tốt, ở gần Ngọc Thanh Các. Cố Cẩm xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn đồng hồ, chưa đến mười một giờ, vẫn còn kịp, "Tớ đã chọn chỗ rồi, chờ một lúc nữa gặp nhau ở đó nhé."

Đồng Lâm sảng khoái đáp, "Được."

Thời gian cấp bách, cô là người mời nên không thể để cho người ta chờ được. Cúp điện thoại, Cố Cẩm tức tốc chuẩn bị để đến chỗ hẹn.

Sau bốn mươi phút, Cố Cẩm tới nơi. Cô đi theo người phục vụ, phát hiện Đồng Lâm mặc áo sơ mi trắng đã sớm chờ ở đó.

"Thật ngại quá, tớ tới chậm." Cô đặt túi xách xuống, nói lời xin lỗi với Đồng Lâm.

Đồng Lâm đứng lên, chờ Cố Cẩm ngồi xuống ghế đối diện mới ngồi xuống, rót một chén nước đưa tới cho cô, "Không sao, tớ cũng vừa tới."

"Làm sao chỉ có một mình cậu?" Cố Cẩm nhận chén nước, uống một ngụm, nước ấm dễ chịu hơn nhiều so với đồ uống lạnh, cô nhìn sang phía đối diện, nghi hoặc hỏi: "Bạn của cậu đâu?"

Đồng Lâm không trả lời, cười một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng lập tức sinh động hơn mấy phần.

Cố Cẩm trong phút chốc hiểu ra vấn đề, cô che miệng kinh hô một tiếng, "Cậu chính là tác giả đó sao?"

Đồng Lâm khoanh hai tay lại, dựa vào ghế, nhìn chằm chằm Cố Cẩm, hỏi ngược lại, "Có chỗ nào không giống chứ?"

"Không, khá giống."

Cố Cẩm tránh ánh mắt của Đồng Lâm, đưa tay cầm chén nước trên bàn, uống một ngụm, vừa cười vừa nói: "Chỉ là có chút ngoài dự liệu."

Cô không nghĩ tới một câu truyện như vậy lại là một người hơn hai mươi tuổi viết. Bởi vì ngôn từ sử dụng trong « Đại Minh thủ phụ » sắc bén lão luyện, không phải đọc thuộc lòng Bách gia kinh điển không cách nào viết được như vậy. Hơn nữa tác giả đối với lịch sử Minh triều hiểu rất rõ, khiến cho người ta kinh hãi, thán phục.

Thế nhưng vì cái gì Đồng Lâm không nói thẳng ra chính mình là tác giả? Hiện tại bày ra tình huống này, thật giống với hẹn hò qua mạng? . . . Có chút xấu hổ.

Đồng Lâm cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, "Quyển sách kia là năm trước bắt đầu viết.” anh giống như rơi vào hồi ức nào đó, lẩm bẩm nói: "Viết đến bây giờ cũng coi là đạt được ước muốn."

Hả? Nghe còn có vẻ có biến cố gì đó. Cố Cẩm cảm thấy hiếu kì, chịu đựng không được muốn hỏi nhưng lại lo đυ.ng phải vết thương chưa lành của Đồng Lâm.

Bầu không khí trùng xuống. Đồng Lâm ngẩng đầu, nhìn cô cười cười, lo lắng hỏi: "Có đói bụng không?"

"Hơi đói." Cố Cẩm thành thật trả lời, cô còn chưa ăn sáng.

Đồng Lâm kêu nhân viên phục vụ, đem thực đơn đưa cho Cố Cẩm, giọng mang ý cười: "Ưu tiên phụ nữ."

Cố Cẩm ngẩn người, không chối từ, cầm lấy thực đơn. Cô không biết Đồng Lâm có kiêng ăn món gì hay không nên lựa chọn những món thanh đạm, dễ ăn.

Sau khi chọn món xong, hai người ngồi đối diện nhau, không nói chuyện. Lúc này lại đối mặt với Đồng Lâm, Cố Cẩm chợt có cảm giác chột dạ. Cái không khí an tĩnh này thật sự quá căng thẳng, cô mở miệng hỏi, "Đồng Lâm, đối với việc sáng lập tạp chí cậu có suy nghĩ gì?"

Trong quá trình chờ đồ ăn, hai người liền bắt đầu thảo luận về việc sáng lập tạp chí.

"Sáng lập tạp chí thì vấn đề tài chính không cần lo lắng quá." Đồng Lâm nghiêm mặt nói.

Anh giải thích, "Khi mới bắt đầu không cần bao nhiêu tiền, mọi người có năng lực là tốt rồi. Mấu chốt là làm như thế nào để hấp dẫn tác giả gửi bản thảo của họ tới chúng ta."

Hoàn toàn chính xác, ban đầu họ không có danh tiếng, cũng sẽ không có tác giả nào gửi bản thảo. Chỉ riêng nhóm câu lạc bộ văn học nguyện ý gia nhập, một người phải phụ trách nhiều mảng sẽ không đủ dùng.

Nhưng nói sáng lập tạp chí mà không cần nhiều tiền? Làm sao có thể? Vẻn vẹn tiền thù lao của tác giả cùng tiền in ấn mà nói, cũng không phải là một con số nhỏ. Coi như bọn họ kiếm tiền chống nổi nhất thời, nếu không quay vòng được thì cũng không có tiền.