chương 26-2

Cố Cẩm run lên, nổi da gà, ân oán của Thiệu Sùng và nguyên chủ cũng biến mất trong suy nghĩ của cô.

‘Minh Thừa’ cách xưng hô thân mật như vậy cho dù Cố Cẩm tự nhận da mặt dày cũng không gọi được.

Lái xe Lưu phía trước tập trung vào viẹc lái xe, không hề chớp mắt, dường như không nghe được gì.

"Tôi cảm thấy, vẫn gọi là Mục tiên sinh tốt hơn, vừa tôn kính lại thân thiết." Cố Cẩm nở nụ cười chân thành.

Thân thiết? Anh rất già sao? Mục Minh Thừa nhìn Cố Cẩm một chút, sắc mặt như trời phủ mây đen, "Tùy em."

Xe tiến vào khu chung cư, Cố Cẩm đi xuống lấy áo khoác. Mục Minh Thừa cũng theo sát xuống xe, anh đi sau lưng Cố Cẩm. Cầu thang khu nhà Cố Cẩm cũng tương đối rộng, bỗng chốc biến thành chật chội.

"Mục tiên sinh muốn làm gì?" Cố Cẩm quay người, khóe miệng kéo ra một tia cười hỏi.

Thiệu Sùng trùng sinh, hoàn toàn vượt quá dự liệu của Cố Cẩm. Vừa rồi cô bình tĩnh nói ra câu nói kia nhằm đả kích Thiệu Sùng, nhưng thực tế không biết có phải nguyên chủ lưu lại cảm xúc hay không mà hiện tại Cố Cẩm rất khó chịu. Mệt mỏi tới mức, cô không còn tinh lực ứng phó Mục Minh Thừa.

Mục Minh Thừa một tay cầm áo khoác, một tay đút túi quần, thần sắc giống như cười mà không phải cười: "Bảo bối, không mời bạn trai của em đi vào ngồi một chút sao?"

"Mục tiên sinh, hai ta thương lượng một chút."

Cố Cẩm bình tĩnh thở ra một hơi, trịnh trọng nói: "Ngài về sau không gọi tôi. . . bảo bối có được không, bình thường gọi tôi là Cố Cẩm. Tôi gọi ngài là Minh Thừa, ngài thấy thế nào?"

Cái từ "Bảo bối" này, Cố Cẩm thấy thật khó tiếp nhận.

Mục Minh Thừa trầm ngâm một lát, giống như đang suy tư cái nào lợi hơn, sau đó gật đầu nói: "Có thể."

"Cố Cẩm."

"Mục Minh Thừa."

Cố Cẩm mở cửa, nhanh chóng đi vào nhà. Giờ khắc này, cô mang giày cao gót cũng không cảm thấy đau. Cô nhanh chóng đem áo khoác đưa cho Mục Minh Thừa, Cố Cẩm vịn cạnh cửa, nghiêm trang nói, "Mục tiên sinh, trời không còn sớm. Tôi lại lớn tuổi, không thức khuya được, nên không thể mời ngài ở lại uống trà."

"Ngủ ngon." Cô nhanh chóng nói một tiếng ngủ ngon rồi lập tức đóng cửa lại, đề phòng Mục Minh Thừa . . . . .

Mục Minh Thừa cười cười, nếu thật sự muốn đi vào, anh có vô số biện pháp. Tối thiểu, thân thủ của anh không phải là dùng để trưng cho đẹp, hoàn toàn có thể đẩy cửa đi vào. Chẳng qua anh nhìn ra Cố Cẩm đang mỏi mệt nên nảy sinh thiện tâm mà thôi. Dù sao bí mật của cô, sớm muộn anh cũng sẽ biết.

Mục Minh Thừa nhìn chằm chằm căn chung cư nhỏ, ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó xoay người rời đi.

Cố Cẩm bấm điện thoại gọi người của Cố gia, thông báo cô muốn dời ra ngoài ở. Chắc hẳn Trình Hân cũng biết tình cảm giữa hai nhà, sẽ không đem chuyện bất hoà của họ thông báo cho cả nhà. Cho nên lấy lý do có sẵn là Trình Hân có bạn trai, cô ở cùng không tiện.

"Tiểu Cẩm, con gái một thân một mình có thể đi chỗ nào ở?" Cố Trường Thịnh lời nói bên trong mang theo ý không yên lòng, nhưng cũng không nói là không cho phép Cố Cẩm dọn ra ngoài.

Dù sao Cố Cẩm và Trình Hân đều lớn rồi, cũng nên có không gian riêng. Hơn nữa, trong hai người một người lại có bạn trai, người còn lại nhất định sẽ bị cảm thấy cô đơn. Bây giờ, con gái bảo bối của ông chính là người chịu cảnh một mình.

"Không có việc gì đâu ba." Cố Cẩm nhẹ nhàng nói, "Con đã nhờ người tìm xong phòng trọ, điều kiện cũng rất tốt."

Đây chính là lời nói dối, nghỉ hè công việc tại tạp chí mới bắt đầu khởi động. Cô cũng muốn tìm một nơi ở gần đó để mỗi sáng có thể ngủ thêm một chút.

"Tìm phòng trọ làm gì? Nghỉ hè tại sao lại không về nhà?" Đầu bên kia điện thoại, một người lớn giọng chen vào, "Có phải là ta và Linh Linh tới, không muốn trở về không?"

Trong điện thoại bà nội Cố lầm bầm, khó lắm mới có một lần đến đây, Cố Cẩm không về nhà thăm thật sự là không hiếu thuận!

Ba của Cố Cẩm bất đắc dĩ thay cô giải thích với bà, nhưng bà nội Cố một câu cũng nghe không lọt.