Chương 26 - 1

Câu nói kia của Cố Cẩm gần như chỉ thoáng qua trong chốc lát, khuôn mặt cô như hiện lên ý cười nhưng lại như mặt nước tầng tầng gợn sóng. Một câu nói nhưng lại như mũi dao đâm vào lòng Thiệu Sùng.

Sau khi nói xong, Cố Cẩm cũng không quay đầu lại, thậm chí còn bước nhanh hơn để đuổi kịp Mục Minh Thừa . Dường như cô không hề quan tâm tới phản ứng của Thiệu Sùng.

Lần này, không đợi Mục Minh Thừa nhắc nhở, Cố Cẩm chủ động khoác vào cánh tay của anh. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng bước ra khỏi khách sạn. Thật sự làm cho người ta cực kỳ hâm mộ.

Ra khỏi cửa khách sạn, khi ngồi vào trong xe ý cười trên gương mặt Cố Cẩm cũng không còn, thần sắc rất nhạt.

Dưới ánh đèn, những hình ảnh dần dần hiện lên, khi người ta đã làm sai chuyện gì, luôn cảm thấy có lỗi nên tìm cơ hội để đền bù. Cũng không biết là xuất phát từ chân tâm, hay là vì để trong lòng mình thoải mái hơn một chút. Nhưng họ thật sự không biết, một khi đã gây tổn thương cho người khác, người chịu tổn thương kia hoàn toàn không cần họ đền bù vì cảm thấy áy náy.

Cho nên, khi Thiệu Sùng trùng sinh bày ra dáng vẻ áy náy thương tâm kia, bất kể là nguyên chủ hay tên giả mạo là cô đều cảm thấy coi thường. Trên mặt Cố Cẩm hiện lên một nụ cười khinh bỉ.

Đột nhiên, Mục Minh Thừa nắm lấy bàn tay của cô. Bàn tay mềm mại không xương, rất dễ chịu, chỉ có điều lòng bàn tay lạnh buốt. "Em vừa mới dừng lại, nói với anh ta cái gì?"

Mục Minh Thừa thấp giọng hỏi Cố Cẩm. Sau đó anh cởϊ áσ khoác của mình, choàng lên bờ vai của cô.

Giờ phút này tâm tình của Mục Minh Thừa không tốt. Cũng đúng thôi, tuy nói Cố Cẩm chỉ là bạn gái trên danh nghĩa, nhưng ở ngay trước mặt anh mà thì thầm với bạn trai cũ, không để anh vào trong mắt. Hơn nữa, ngày hôm nay Cố Cẩm và Thiệu Sùng đều rất kỳ quái. Đúng vậy, kỳ quái.

Cố Cẩm không thích Trình Hân, Mục Minh Thừa sớm có đoán ra được, cho nên khi hai người đó tách ra, anh cũng không cảm thấy lạ.

Nhưng còn biểu hiện của Thiệu Sùng, không giống như tài liệu viết. Anh điều tra được Thiệu Sùng yêu Trình Hân, còn đối với Cố Cẩm chỉ là lợi dụng. Nhưng tại sao, tiểu tử họ Thiệu kia lại tận tâm tận lực tìm vòng tay huyết ngọc giống nhau như đúc với chiếc vòng của Cố Cẩm.

Điều làm cho Mục Minh Thừa khó chịu nhất chính là sau khi Cố Cẩm nói câu gì đó, thần sắc Thiệu Sùng đột biến, biểu lộ kinh ngạc, đau lòng. Chính vì không rõ chân tướng, Mục Minh Thừa có cảm giác bị Cố Cẩm che giấu điều gì.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mục Minh Thừa càng lạnh. Quả nhiên ngày hôm nay anh cố ý bỏ chút thời gian đi cùng Cố Cẩm tới tham gia yến hội là đúng, nếu không tới có lẽ hiện tại trên đầu anh cỏ đã bắt đầu sinh sôi. (Nguyên văn là cỏ xanh đã mọc nhưng tớ thấy “bắt đầu sinh sôi” nghe có vẻ ‘đểu’ hơn. Đoạn này anh Mục ghen nên nghĩ tới màu xanh lá đấy.)

Mục Minh Thừa nắm bàn tay Cố Cẩm, trong lòng cười lạnh. Mặc kệ bọn họ có bí mật gì, Thiệu Sùng dám nhớ thương người phụ nữ của Mục Minh Thừa này cũng nên trả giá một chút.

Cố Cẩm hoàn toàn không biết ý nghĩ của Mục Minh Thừa, nếu biết cũng sẽ cảm khái một câu, không hổ là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết. Sau đó cô sẽ cổ vũ anh sớm bắt Thiệu Sùng trả giá đắt.

Nếu như Thiệu Sùng vẫn là Thiệu Sùng ban đầu, Cố Cẩm còn có thể lấy y theo nguyện vọng của nguyên chủ nhưng từ sau hôm nay cô cũng sẽ không để ý tới nội dung của quyển sách này nữa.

Nhưng bây giờ, Thiệu Sùng trùng sinh, anh ta từng làm cho nguyên chủ phải chịu thương tổn cực lớn, Cố Cẩm không cách nào thuyết phục mình thay nguyên chủ tha thứ. Cô cũng không có cái quyền này dù cho Thiệu Sùng không phải hung thủ trực tiếp.

"Không có gì." Cố Cẩm trả lời.

Cảm nhận được hơi ấm của áo khoác trên vai, bỗng nhiên Cố Cẩm nhớ tới Mục Minh Thừa còn có một chiếc áo khoác khác tại nhà cô.

"Mục tiên sinh." Cố Cẩm vuốt vuốt chiếc áo, mở miệng nói, "Ngài còn một chiếc áo khoác tại nhà tôi, chờ một lúc nữa về tới nhà tôi sẽ đưa lại cho ngài."

Mục Minh Thừa không nhíu mày, anh nói với Cố Cẩm, "Em có thể không gọi tôi là Mục tiên sinh không?"

Cố Cẩm hỏi lại, "Vậy gọi ngài là gì? Tổng giám đốc Mục? Mục thiếu? Mục. . ."

"Minh Thừa." Mục Minh Thừa ngắt lời cô, trong mắt lóe lên một vệt ánh sáng, "Gọi tôi là Minh Thừa."