chương 25 - 2

Trong phòng VIP tại một bệnh viện, cha mẹ của Thiệu Sùng sau khi nghe xác nhận tình hình sức khỏe của con trai mới đồng ý cho anh xuất viện.

Thiệu Sùng thay quần áo do người làm mang tới, vội vàng đi đến yến hội. Ngồi ở trong xe, anh thúc giục lái xe lại lái nhanh một chút, đồng thời trong lòng bàn tay siết chặt cái hộp nhỏ. Bên trong chiếc hộp chứa một cái vòng ngọc.

Kiếp trước, sau khi Cố Cẩm cùng anh kết hôn, có mấy lần họ cùng Trình Hân ra ngoài ăn cơm, kiểu gì Cố Cẩm cũng sẽ nhìn chằm chằm vòng ngọc trên cổ tay của Trình Hân bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Thiệu Sùng trong lòng không hiểu, hỏi qua nguyên nhân mới biết được Cố Cẩm từng có một vòng ngọc như vậy.

Vòng ngọc kia đối với Trình Hân và Cố Cẩm có ý nghĩa rất lớn, là vòng ngọc bà của Trình Hân và Cố Cẩm tặng cho các cô khi họ tròn hai mươi tuổi. Chỉ là vào năm thứ ba đại học, không cẩn thận Cố Cẩm đã bị mất vòng ngọc. Lúc ấy Thiệu Sùng cũng thấy thật đáng tiếc, thuận miệng an ủi vài câu nhưng cũng không để ở trong lòng.

Nhớ tới chuyện kiếp trước bỗng nhiên Thiệu Sùng lộ ra tinh thần chán nản, lần này anh trọng sinh trở về, liền sắp xếp người tìm kiếm khối ngọc tương tự như vậy để làm một chiếc vòng khác cho Cố Cẩm. Anh chờ tiệc tối kết thúc, khi đưa Cố Cẩm về nhà, sẽ đem vòng ngọc đưa cho cô.

Thiệu Sùng cảm giác thời gian dài dằng dặc qua. Khi đến nơi, Thiệu Sùng nhịn không được đứng trước gương xe sửa sang lại kiểu tóc của mình. Ở tại bệnh viện hai ngày, cả người dường như cũng lây bệnh thật, anh muốn có trạng thái hoàn mỹ nhất khi xuất hiện trước mặt Cố Cẩm.

Nhưng Thiệu Sùng vạn lần không nghĩ tới trong nháy mắt mọi chuyện đã thay đổi.

Nhìn thấy Cố Cẩm y như chim non nép vào một người đàn ông, Thiệu Sùng cảm giác vô cùng lạ lẫm. Bỗng nhiên, anh cảm thấy thế giới này là giả. Thiệu Sùng cố gắng đi đến, tới trước mặt Cố Cẩm, thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, tim anh nhói đau.

Thiệu Sùng không tin Cố Cẩm sẽ phản bội mình, cho nên chẳng lẽ khi anh trùng sinh đã xảy ra thay đổi.

"Tiểu Cẩm, anh ta là ai?" Thiệu Sùng hỏi.

"Bạn trai của cô ấy." Mục Minh Thừa đem Cố Cẩm ôm vào trong lòng rồi trả lời.

"Không thể nào."

Thiệu Sùng lúc này mới nhìn về phía người nói chuyện với minh, kinh ngạc nói: "Anh là Mục Minh Thừa?"

Kiếp trước, Thiệu Sùng đã nghe Trình Hân đề cập tới tên Mục Minh Thừa, biết anh ta chính là người đã cứu Trình Hân. Nhưng vì cái gì, vì cái gì anh ta lại trở thành bạn trai của Cố Cẩm?

"Tiểu Cẩm, em lừa anh sao?"

Thiệu Sùng sắc mặt tái nhợt, kích động nói: "Chúng ta rõ ràng còn là một đôi, có phải là anh ta ép buộc em hay không?"

Cố Cẩm cảm thấy hắn có chút kỳ quái, trước đó rõ ràng cô đã nói chia tay với Thiệu Sùng.

Cố Cẩm không chút do dự, đánh nát một tia kỳ vọng cuối cùng của Thiệu Sùng, "Không có, em và anh đã chia tay. Hiện giờ em cùng Mục tiên sinh đang kết giao. Trình Hân cũng biết chuyện này."

Trình Hân?

"Làm sao cô ấy biết?"

Thiệu Sùng truy vấn, "Em bởi vì cô ấy mới cố ý chọc giận anh đúng không?"

"Thật xin lỗi, trước kia anh đã không để mắt đến em. Nhưng anh cam đoan, về sau tuyệt đối không lui tới với cô ấy nữa. Cho nên, em về bên cạnh anh đi."

Cố Cẩm không nói chuyện. Thấy Cố Cẩm không có phản ứng, Thiệu Sùng vội vàng móc ra một cái hộp đóng gói tinh xảo, đưa ra trước mắt Cố Cẩm, "Em xem, anh cố ý tìm một vòng ngọc cho em, cũng rất giống với chiếc vòng của em trước kia, tặng cho em, em tha thứ cho anh được không?" Hắn thận trọng hỏi.

Cố Cẩm giống như là không nghe thấy, cúi đầu suy nghĩ.

Bỗng nhiên, eo của cô bị người khác bấm một cái, lại nghe thấy Mục Minh Thừa nói với Thiệu Sùng.

"Thiệu tiên sinh, nếu là đã chia tay, dây dưa với bạn gái cũ là không đúng. Hi vọng cậu tự giải quyết cho tốt, nếu không. . ."

Tuy Mục Minh Thừa không có nói ra, nhưng trên thân đầy hàn khí, đã đủ để mọi người hiểu ý.

Yến hội đã đến hồi cuối, mọi người đều đã rời đi. Khi Cố Cẩm đi ngang qua Thiệu Sùng, bỗng nhiên buông cánh tay Mục Minh Thừa.

"Thiệu Sùng." Cô ngừng một chút, nhỏ giọng nói đủ để Thiệu Sùng có thể nghe được: "Anh nói xem con của Trình Hân là trai hay gái?"

Thiệu Sùng đột nhiên ngơ ngẩn, sắc mặt thay đổi liên tục, nhìn cô gái dáng vẻ thướt tha mềm mại rời đi, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Cười cười tới nỗi con mắt trướng đau. Thì ra, không chỉ có một mình anh trùng sinh