Chuương 32 - 1

"Tiểu Đằng, chị cũng là chị của em."

Cố Linh cương nghiêm mặt, miễn cưỡng cười cười, "Làm sao lại không phải chủ nhân của Cố gia?"

"Không có ý tứ." Cố Đằng khẽ cười một tiếng, vuốt tóc mái còn ướt đẫm mồ hôi, đến ánh mắt cũng chẳng muốn cho Cố Linh, "Trên tôi chỉ có một người chị, chính là người kia."

Nói xong Cố Đằng hất cằm về phía Cố Cẩm.

Đối với Cố Đằng mà nói, Cố Linh chính là con rệp khiến cho người ta chán ghét. Giữa bọn họ không nói tới quan hệ máu mủ, mà tình cảm xã giao cũng đều không có, nên đối với Cố Linh hoàn toàn không cần khách khí.

Nếu không phải bà nội Cố khăng khăng phải nuôi Cố Linh, ba của Cố Đằng thấy bà nội Cố tuổi cao không thể làm gì, vậy mà Cố Linh không hiểu rõ tình thế, mấy bận khıêυ khí©h Cố Cẩm, Cố Đằng đã sớm muốn đánh bật cô ta ra khỏi nhà, sao có thể để cô ta muốn làm gì thì làm?

Nhưng điều vui nhất chính là, trước kia Cố Cẩm bị Cố Linh bắt nạt chỉ biết khóc, lần này lại biết phản kích. Cố Đằng luôn nghĩ chị gái mình như một tiểu bạch thỏ thuần lương, hiện giờ thật sự rất vui mừng.

"Trời nóng thế này còn ra ngoài chơi bóng rổ? Nhìn mồ hôi kìa."

Cố Cẩm để túi ở trên ghế sô pha, giảm nhiệt độ của điều hoà không khí xuống thấp một chút, lại cho rót Cố Đằng cốc nước ấm, tự tay đưa đến, "Đừng uống nước lạnh kẻo bị cảm, uống đi."

"Lảm nhà lảm nhảm như bà già."

Cố Đằng vươn tay ra cầm cốc nước, trong miệng lại nói lời khó nghe: "Thật sự là phiền chết."

Hai chị em họ nói chuyện, chăm sóc cho nhau, hoàn toàn không để mắt đến người khác. Cố Linh đứng một chỗ, nhìn một màn này, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.

Sao lại như thế chứ? Cô cũng họ Cố không phải sao? Vì sao xem cô như người ngoài?

Nhưng trong lòng cho dù có ngàn loại bất mãn, bởi vì có Cố Đằng ở đây, cô cũng không dám nói cái gì. Cố Linh trong lòng hiểu rõ, cô chỉ có thể dữa vào một người là bà nội Cố. So với Cố Cẩm, bà nội Cố thích cô hơn, nhưng so với cháu trai duy nhất là Cố Đằng, bà nội Cố chọn ai không cần nói cũng biết.

Nàng im lặng, mím chặt môi, trừng mắt nhìn về phía Cố Cẩm. Một ngày nào đó, tất cả mọi thứ của Cố Cẩm sẽ là của Cố Linh này.

Đúng vào lúc này, sau lưng truyền tới tiếng bước chân nặng nề. Hai mắt Cố Linh lóe sáng.

Bà nội Cố từ trong phòng đi ra, liếc mắt liền thấy Cố Linh mặt mũi tràn đầy hâm mộ đang nhìn về phía Cố Cẩm và Cố Đằng ngồi trên ghế sô pha.

Năm nay bà hơn sáu mươi tuổi, dáng người bình thường, không béo, không gầy, trên mặt có mấy nếp nhăn, tóc cũng đã bạc.

Tuy nói bà ở tại nông thôn, nhưng Cố Trường Thịnh cùng Lý Minh Hà đều không phải người không hiếu thuận. Mỗi tháng đều gửi về một số lớn tiền để bà sinh hoạt, ngoại trừ quan tâm cháu gái nuôi, cuộc sống của bà cũng không có gì phải lo lắng.

"Tiểu Cẩm trở về à." Bà nội Cố trầm mặt, chậm rãi đi đến bên Cố Linh, lên giọng: "Ta còn tưởng rằng bà già này nằm vào quan tài rồi cũng không được nhìn thấy mặt cháu."

Bà kéo Cố Linh ngồi xuống ghế sô pha, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, sợ hai chị em Cố Cẩm khinh rẻ ‘cục cưng quý giá’.

Dường như ghế sô pha quá mềm, bà ngồi không quen nên phải vặn vẹo, uốn éo điều chỉnh tư thế, để lấy lại khí thế.

"Bà nội, bà nói oan cho cháu rồi."

Cố Cẩm giữ chặt tay Cố Đằng ngăn anh cãi lại bà nội Cố, từ trong túi xách cô lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng, mỉm cười nói: "Cháu cũng vì chuẩn bị lễ vật tặng bà nên mới về trễ thôi."

Nói xong, cô đem vòng tay đưa tới trước mặt bà nội Cố. Bà nội Cố phản ứng như thế nào tạm không nói đến, Cố Linh thấy Cố Cẩm tùy tiện móc ra một chiếc vòng tay vàng làm quà, ghen tỵ đến đỏ cả mắt. Dựa vào cái gì Cố Cẩm có nhiều tiền như vậy, tiện tay đưa ra một món lễ vật còn lớn hơn nửa năm tiền tiêu vặt của Cố Linh? Cố gia đã nhận nuôi cô, tại sao không được đối xử như nhau?

"Chị Tiểu Cẩm." Cố Linh nhìn lên vòng tay vàng, giống như lơ đãng nói: "Đồ trang sức vàng bà nội mang trông sẽ khó coi."

Lời vừa ra khỏi miệng, bà nội Cố vừa thoáng hòa hoãn, sắc mặt lại càng thêm chìm mấy phần.

Cố Cẩm vốn chỉ nghĩ phụ nữ lớn tuổi đều thích đồ trang sức bằng vàng, vừa cao quý lại phúc hậu. Cô không nghĩ tới việc cố ý lấy lòng bà nội Cố.

Đưa mắt nhìn trang phục hàng hiệu trên người Cố Linh, hiển nhiên là mới mua, có thể nói, bà nội Cố là thật tâm yêu thương người này, Cố Cẩm cười cười: "Cố Linh, em cứ mua quần áo mới cho bà nội, rồi hãy thảo luận với chị xem trang sức vàng có đẹp hay không."