chương 32 - 2

Cố Linh kéo tay bà nội Cố, cô không muốn có tiền mới là lạ, cho dù có tiền cũng muốn mua quần áo túi xách cho mình. Bà nội Cố lớn tuổi như vậy, cần gì quần áo mới! Chỉ là, rất nhanh sau đó hai mắt Cố Linh đỏ bừng, gục vào gối bà nội Cố, "Bà nội, cháu vô dụng, hiện tại không thể chăm lo cho bà."

Cố Cẩm cười lạnh một tiếng, bà nội có người con trai, cần đến Cố Linh chăm sóc sao?

Kẻ buôn nước bọt nói lời dễ nghe, nhưng có người lại dính chiêu này.

"Tiểu Cẩm! Sao cháu nhẫn tâm như vậy?"

Bà nội Cố lau nước mắt cho Cố Linh, cực kỳ đau lòng: "Em gái cháu tuổi còn nhỏ, còn chưa nuôi nổi bản thân! Mua thứ gì chứ?"

"Đều mười chín tuổi." Cố Đằng đặt cốc nước trên bàn, yếu ớt chen lời, "Đi công trường bốc gạch cũng có thể nuôi sống mình."

Cháu trai nói khiến bà nội Cố nghẹn họng một chút, nhưng bà chỉ có một người cháu trai duy nhất, không nỡ trách cứ, liền chỉ vào Cố Cẩm trút giận nói: "Vòng tay của cháu ta không thèm, đi cho người ăn mày đi."

Bị phê nói lời tàn nhẫn Cố Cẩm im lặng.

Ý tốt của cô lại bị xem như lòng lang dạ thú.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, loại tình huống này xuất hiện qua rất nhiều lần. Cố Cẩm không rõ, đều là cháu gái, vì sao bà nội Cố chán ghét cô?

Cố Cẩm ở kiếp trước vì điều này mà cảm thấy rất buốn. Nhưng khi đó cô vì nể bà nội Cố là trưởng bối nên không hề làm điều gì tổn thương lại.

Đúng lúc đó, Lý Minh Hà cùng Cố Trường Thịnh từ trên lầu đi xuống, nghe được lời của bà nội Cố.

"Mẹ, mẹ nói cái gì?"

Lý Minh Hà nghiêm mặt đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Cố Linh, "Tiểu Cẩm đưa tặng mẹ vòng tay bằng vàng, mẹ muốn cho ăn mày?"

Lý Minh Hà làm giáo sư đã nhiều năm, mặt nghiêm lại, dù bà nội Cố là trưởng bối lúc này cũng có chút bỡ ngỡ.

Bà nội Cố học thức không cao nhưng cũng biết mình nói lời nói quá đáng, chột dạ, "Ta thuận miệng nói, còn không phải tại Cố Cẩm khi dễ Linh Linh trước sao?"

Cố Trường Thịnh nhíu mày, nói Cố Cẩm khi dễ Cố Linh, ông tuyệt đối không tin. Tính tình con gái ông là người rõ nhất, từ trước đến nay đều chỉ giúp người. Người khác không khi dễ Cố Cẩm cũng là may rồi rồi!

Xem ra, đầu óc bà nội Cố ngày càng hồ đồ. Bất kể nói thế nào, lễ vật là tâm ý của cháu gái, nói đem cho ăn mày, thật quá đáng.

Ông vô cùng thương con gái, đi đến bên người bà nội Cố, "Mẹ, trong này chắc có hiểu lầm."

Ông đưa mắt ra hiệu cho Cố Cẩm.

"Bà nội, cháu cũng không dám khi dễ cục cưng của bà đâu ạ."

Cố Cẩm đứng dậy nhường chỗ ngồi cho bố mẹ, châm chọc nói: "Ngược lại người ta nói cháu không nên trở về Cố gia, để cho cháu ở nhà dì út."

"Thật sao?" Lý Minh Hà ánh mắt chậm rãi đảo qua mặt Cố Linh, "Con gái ta muốn về nhà lúc nào còn phải được người ngoài đồng ý?"

Người ngoài là nói tới ai, người ở chỗ này đều biết. "Cháu, cháu thấy chị Tiểu Cẩm thường xuyên không ở nhà, nên muốn nói kích để chị ấy ở nhà nhiều hơn." Cố Linh kinh sợ nói.

Từ Lý Minh Hà xuất hiện, mặt Cố Linh liền trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào ai. Cộng thêm váy trắng của cô, càng giống như Bạch Liên Hoa trong gió.

"Tốt, nếu là hiểu lầm coi như xong."

Bà nội Cố cũng hiểu được, nhưng không đành lòng nhìn cháu gái nuôi từ nhỏ chịu thiệt, làm ra vẻ tươi cười rồi nói lớn: "Nhanh lên, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị ăn cơm đi, ngày hôm nay là sinh nhật Trường Thịnh, ta sẽ tự mình xuống bếp để các con nếm thử tài nghệ của ta."

Cố Cẩm cùng Cố Đằng đồng thời liếc mắt, nhưng nhìn thấy ba mình rõ ràng vừa thở dài một hơi, nên không truy cứu nữa.

Cố Đằng đi lên tắm rửa, ba Cố cùng Cố Linh ở trong phòng bếp giúp đỡ bà nội Cố.

Trong phòng khách, Cố Cẩm cùng Lý Minh Hà ngồi cùng một chỗ, "Mẹ biết con hôm nay chịu ủy khuất, nhưng bà dù sao cũng là bà của con, lại thiên vị con bé kia, vì cha con tạm thời kiên nhẫn một chút. Sáng mai con trở về trường học rồi, mắt không thấy tâm không phiền, qua mấy ngày bọn họ sẽ trở về."

Trở về? Nhìn qua nguyên tác Cố Cẩm nhíu mày, Cố Linh nuôi dã tâm nên chưa chắc sẽ trở về!

Chờ đồ ăn mang lên đến nơi, Cố Cẩm cùng Cố Đằng liếc nhau. Mấy đồ ăn trong mâm toàn là đồ bổ béo. Hết lần này tới lần khác bà nội Cố còn nói để Cố Trường Thịnh cùng Lý Minh Hà cho Cố Linh an bài cho Cố Linh học tại một đại học tốt, bởi vì cô thi đại học lúc sinh bệnh, không phát huy được hết khả năng.

Cố Đằng nghe được sắc mặt cũng thay đổi. "Bà nội, ba cháu cũng không phải hiệu trưởng, không có bản lĩnh lớn như vậy."

Anh không thể nhịn được nữa để đũa xuống, "Coi như ba cháu là hiệu trưởng, cũng không thể tùy tiện liền an bài một người vào đại học."

Cố Đằng nhìn Cố Linh rồi nói: "Cố Linh lần này không phát huy được khả năng, dứt khoát học lại một năm là được."

"Tiểu tử này."

Bà nội Cố không đồng ý nhíu mày, "Học lại một năm rất mệt mỏi nha. . ."

Bà nội Cố nói liên miên làm cho đầu người khác muốn nổ tung, Cố Trường Thịnh cùng Lý Minh Hà cũng không nói gì.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Cố Cẩm đặt bát xuống bàn nói: "Con đi mở cửa."

Cô như chạy trốn đi tới cửa, vừa mở cửa lại đóng “rầm” một cái.

"Là ai vậy?" Cố Trường Thịnh hỏi.

Sinh nhật của ông không ít người biết, có thể là đồng sự hoặc học sinh đến chúc mừng.

"Không có ai." Cố Cẩm nhanh chóng trả lời, nhưng tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên.

Cố Đằng hoài nghi nhìn Cố Cẩm, không nói chuyện.

Bên ngoài nổi gió nhưng không khí vô cùng oi bức. Thiệu Sùng đứng ở ngoài, kiên trì gõ cửa. Anh nghiêm túc suy nghĩ mấy ngày này, vẫn không cam tâm từ bỏ Cố Cẩm. Ông trời an bài hai người bọn họ cùng trùng sinh, rõ ràng là để bọn họ đền bù sai lầm kiếp trước, nối lại tiền duyên. Thiên ý như thế, dù Cố Cẩm cùng Mục Minh Thừa đang là một đôi, còn chưa có kết hôn, Thiệu Sùng vẫn còn có cơ hội.

Anh có trí nhớ của kiếp trước, nắm chắc được nhiều việc sẽ xảy ra nên cho dù tình địch là Mục Minh Thừa cũng không phải né tránh.

Thiệu Sùng nhớ kỹ, ngày này là sinh nhật của ba Cố Cẩm, kiếp trước anh cùng cô trở về mừng sinh nhật ông. Nơi khác có thể không gặp được Cố Cẩm, riêng ngày hôm nay khẳng định cô sẽ ở tại Cố gia. Chỉ có điều cô vẫn còn hận anh, cho nên vừa nhìn thấy mặt của anh lập tức đóng cửa mà không có chút do dự nào. Nhưng không sao, Cố Cẩm đã từng yêu anh, anh sẽ kiên nhẫn để dành lại tình cảm của cô