chương 33-1

Tiếng gõ cửa bên ngoài đã làm cho mấy người trong phòng khách của Cố gia chú ý.

"Người bên ngoài là ai vậy?" Cố Linh gặp tình huống không bình thường, tròng mắt đảo đảo, "Là người quen của chị Tiểu Cẩm sao?"

"Chị quen biết thật rộng nha."

Cố Đằng lạch cạch đặt chiếc đũa xuống, không kiên nhẫn nói, "Xin nhớ kỹ, ăn không nói!"

Cố Linh chấn động, vô ý thức nhìn bà nội Cố, hốc mắt đỏ hồng. Mà bà nội cố cũng nói nữa, đều không ai bênh vực cô.

Quả nhiên, cô không phải người có huyết mạch Cố gia, nói một câu đều khiến người khác chán ghét.

Cố Linh ra vẻ kiên cường, ánh mắt đảo qua Lý Minh Hà, lúc này bà cũng đang cười khẽ một tiếng.

Tính tình khác biệt, Cố Linh muốn về đây ở cũng không phải chuyện dễ dàng.

Bà nội Cố nhất định phải nuôi Bạch Nhãn Lang, vì Cố Linh mà đem cháu trai, cháu gái ruột của mình đều vứt qua một bên.

Lý Minh Hà đã từng nhắc nhở qua, nhưng nói nhiều bà nội Cố lại nói con dâu bất hiếu, ý đồ xấu, liền nói xấu với Cố Trường Thịnh. Còn từng nói, không để bà thu dưỡng Cố Linh, bà liền đem Cố Đằng hoặc Cố Cẩm về không cho Lý Minh Hà nuôi nữa.

Trò cười!

Không đề cập tới những chuyện khác, đơn thuần là sự phát triển của giáo dục tại Đế Đô thì nông thôn đã không thể so sánh được.

Lý Minh Hà cùng Cố Trường Thịnh đều hiểu rõđiều đó, làm sao có thể đưa con cho bà nội Cố.

Lý Minh Hà gắp rau xanh đặt vào trong bát của Cố Cẩm, cảm thấy thật may mắn vì không để bà nội Cố nuôi con gái mình.

Thấy thế, Cố Trường Thịnh nhíu mày, lại cũng không thể nói gì.

Có thể cho Cố Linh một bài học để khiêm tốn hơn một chút cũng là tốt.

Bà nội Cố thấy cháu gái mình nuôi lớn bị quát, trong lòng sinh ra một chút bất mãn với Cố Đằng.Điều càng làm cho bà không thoải mái chính là, câu nói của Cố Đằng nghe có chút không đúng lắm.

Ước chừng vài thập niên trước, bà đi theo chồng từ nông thôn vào trong thành thị, đám người trong thành đã từng cười bà không hiểu lễ nghĩa.

Ký ức không vui ập tới, bà nội Cố để đũa xuống, "Tiểu Cẩm, ngày hôm nay sinh nhật ba cháu, người ta là đến chúc thọ.”

Bà nội Cốkéo dài thanh âm, dùng giọng ra lệnh nói: "Mở cửa nhanh lên để cho người ta vào, đừng để người ta cười nhà ta người không có gia giáo."

"Để hắn vào đi." Cố Trường Thịnh cũng lên tiếng.

Cũng không phải bởi vì bà nội Cố, mà là bên ngoài tiếng chuông cửa không ngừng, bọn họ cơm này cũng ăn không trôi.

Thấy Cố Cẩm đứng bất động, Cố Linh nhanh chóng đi qua mở cửa, ánh mắt đảo qua Cố Cẩm như để thị uy.

Cố Cẩm đứng thẳng, quay người đi về phía bàn ăn. Kịch bản đã sai lệch ra đến mức này, Cố Linh lại có thể gặp Thiệu Sùng.

Bước kế tiếp có phải là gặp nam nữ chính trong truyện?

Chỉ có thể cảm thán một câu, đến cản cũng không nổi.

Cũng không biết, đời này nếu không có Cố Cẩm mang Cố Linh ra ngoài mở mang hiểu biết, chính cô ta có thể đi được bao xa?

Vừa mở cửa ra, Cố Linh liền ngây dại.

Ở cửa, một người đàn ông trang phục chỉnh tề, mặt mày tuấn tú. Anh đang định tiếp tục nhấn chuông cửa, thấy người mở cửa, lập tức buông tay xuống, khóe miệng hiện lên ý cười. Loại nụ cười này Cố Cẩm thích nhất, mỗi lần anh như vậy cô đều sẽ đỏ mặt.

"Xin hỏi, ngài tìm ai?"Khuôn mặt nhỏ của Cố Linh có chút phiếm hồng, tay vuốt ve váy, đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông kia. Anh thật là dễ nhìn, tựa như hoàng tử trong thành tới đón cô bé lọ lem.

Thiệu Sùng đang mang theo ý cười lập tức dừng lại, anh khẽ nhíu mày, lui về sau một bước, "Xin chào, tôi là bạn của Cố Cẩm, trước tiên có thể để cho tôi vào không?"Anh ngẩng đầu nhìn mưa bụi đầy trời.

Thân phận "Bạn của Cố Cẩm", Cố Linh chưa từng nghe thấy. Cô nhỏ giọng "A" một tiếng, như là vừa mới kịp phản ứng, ngượng ngùng tránh đường, "Xin mời vào."

Thiệu Sùng yên lặng đi phía sau mấy bước, trí nhớ của kiếp trước nói cho anh biết, dính vào Cố Linh chính là phiền phức.

Lúc này, trên bàn ăn mọi người đều ngừng đũa, nhất là ăn đã quen ăn đồ của dì Triệu nấu, nhìn đồ ăn đầy dầu mỡ trên bàn mấy người Cố gia đều không ăn nhiều được.

Cố Cẩm cùng Cố Đằng bắt đầu dọn bát đĩa để mang vào phòng bếp, Cố Đằng đột nhiên như tên trộm lại gần, "Chị, cái anh kia là ai? Là bạn trai của chị phải không?"Cố Đằng nghe được giọng nói bên ngoài là một người đàn ông.

"Tiểu hài tử chớ suy nghĩ quá nhiều." Cố Cẩm đưa tay ra rửa dưới vòi nước, "Con mắt của chịtinh tường như vậy, không nhìn trúng ngườiđàn ông kia đâu.”

"Tiểu hài tử" Cố Đằng bĩu môi, có biến!

Nhưng Cố Cẩm đã nói người vừa tới không phải là bạn trai chị ấy, vậy khẳng định không phải. Đối với Cố Đằng mà nói, anh rể thật sự là sinh vật đáng ghét nhất trên thế giới.

"Xin chào giáo sư Cố, giáo sư Lý." Trong phòng khách, Thiệu Sùng đem hộp quà để ở một bên, cực kỳ lễ phép. Nét mặt anh không thay đổi nhưng đảo mắt nhìn quanh, không thấy được Cố Cẩm.

"Vị tiên sinh này là..." Cố Trường Thịnh là chủ nhà nên tự nhiên muốn mở miệng trước.

"Cháu là bạn thân của Cố Cẩm, Thiệu Sùng." Thiệu Sùng cười cười, thái độ rất là cung kính, "Nghe nói hôm nay là sinh nhật giáo sư Cố, cháu cố ý tới để chúc mừng.”

Cố Trường Thịnh cùng vợ liếc nhau, có chút không nghĩ ra.

Bạn của Tiểu Cẩm rất ít, đối phương còn là một người khác phái? Chưa từng nghe cô nhắc qua!

Nhưng anh ta biết sinh nhật mình, còn cố ý chạy đến chúc mừng, không phải là đang theo đuổi Tiểu Cẩm sao?