chương 33 - 2

Cố Trường Thịnh cùng vợ đều hiểu rõ, Cố Cẩm năm nay đã hai mươi tuổi, cùng tuổi Trình Hân mà Trình Hân đã có bạn trai, Cố Cẩm có người theo đuổi bọn họ nghĩ là chuyện rất bình thường. Chỉ mong muốn bảo vệ tốt cho con mình, bọn họ cũng sẽ không nói gì.

Vừa nghĩ tới đây, Cố Trường Thịnh nhìn Thiệu Sùng bằng ánh cẩn trọng hơn mấy phần. Người này ăn mặc chỉnh tề, dáng người tướng mạo cũng rất tốt, bọn họ cảm thấy hài lòng ba phần.

Ba mẹ Cố từng nghĩ tới, con gái họ tính tình nhu hòa, kết hôn với người ôn nhu, có kiên nhẫn thì không thể tốt hơn. Mà Thiệu Sùng nhìn bề ngoài, chính là người ôn nhu như vậy.

Đúng vào lúc này, Cố Cẩm đi ra khỏi phòng bếp, xoa xoa tay.

"Thiệu tiên sinh nói sai rồi." Cô khẽ mỉm cười, chậm rãi đi tới nói: "Thiệu tiên sinh cũng không phải bạn thân của tôi, phải gọi là bạn trai cũ mới đúng."

Cố Cẩm nói lời bình thường mà như sấm sét giáng xuống, làm cho toàn bộ Cố gia kinh ngạc.

Con gái họ, chị gái họ từ lúc nào giao du bạn trai, tại sao họ lại không biết?

"Bác trai, bác gái, thật xin lỗi." Thiệu Sùng nghe vậy đứng lên, không chút hoang mang nói: "Cháu cùng Tiểu Cẩm có một chút hiểu lầm..."

"Không có có hiểu lầm." Cố Cẩm ngắt lời Thiệu Sùng, "Đã chia tay, còn nói hiểu lầm với không hiểu lầm gì chứ."

"Tiểu Cẩm, anh thừa nhận là trước đây anh có lỗi với em.” Thiệu Sùng bất đắc dĩ lắc đầu, ngôn từ khẩn thiết: "Nhưng em phải cho anh cơ hội sửa sai chứ."

"Anh đã làm sai còn muốn sửa lại sao." Cố Cẩm cúi xuống, che dấu ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt: "Đáng tiếc, anh đã không phải là người kia."

"Có ý gì?"

Thiệu Sùng bị cô nói vậy, cảm thấy khó hiểu, "Em nói rõ ràng đi."

"Thiệu tiên sinh." Cố Cẩm không tiếp tục giải thích, lành lạnh cười một tiếng, "Anh tự mình tới gặp cha mẹ tôi, bạn trai tôi biết sẽ không vui đâu."

Người ta là bạn trai chính thức còn chưa tới cửa đâu, anh là bạn trai cũ muốn tới làm gì?

Nói bóng gió, mau cút đi!

"Tiểu Cẩm, anh không biết tại sao em lại chọn Mục Minh Thừa, nhưng anh ta cũng không phù hợp với em đâu." Thiệu Sùng nhớ lại trên yến hội hai người họ cùng nhau rời đi, cảm thấy đau lòng vô cùng.

"Dù sao cũng hợp hơn anh." Cố Cẩm đi tới cửa, cười nhạt một tiếng, "Sắc trời đã tối không tiện ở thêm. Thiệu tiên sinh, tôi cũng không muốn sáng sớm ngày mai tin tức về người thừa kế Thiệu Thị truyền khắp Đế Đô."

"Tiểu Cẩm, anh hi vọng em suy nghĩ kỹ một chút lời anh nói." Thiệu Sùng thở dài, đi tới cửa thấp giọng nói một câu: "Anh nhất định sẽ chờ em.”

"Tôi đã từng thảm như vậy, không muốn lại có liên quan tới ngài một chút nào hết."

Cố Cẩm cười nhạo, "Cho nên, ngài có thể đừng giả bộ nữa hay không?"

Nhìn ánh mắt cố chấp của Thiệu Sùng, Cố Cẩm trừng mắt một cái, thật phiền phức nha, có phải là nghe không hiểu tiếng người hay không?

Sau khi trả lại lễ vật, Cố Cẩm vừa quay người liền nhìn thấy ánh mắt phức tạp của người trong Cố gia.

"Tiểu Cẩm, " Lý Minh Hà cảm thấy mình làm một người mẹ thất bại, bà nhìn con gái rồi nói, "Con trưởng thành rồi, đời sống tình cảm chúng ta tin tưởng con có thể xử lý được, nhớ kỹ phải bảo vệ cho mình thật tốt là được."

Cố Cẩm mím môi một cái, gật đầu.

Nhìn bóng dáng Cố Cẩm lên lầu, tấm lòng của người làm cha mẹ không khỏi phiền muộn. Tựa như trân bảo mình nâng niu ở trong lòng bàn tay, sắp đến lúc vào tay người khác. Bọn họ không thể làm gì, chỉ có thể giúp đỡ cho con cái có cách nhìn đúng đắn, tránh khỏi thiệt thòi về sau.

Cố Trường Thịnh vỗ vỗ vai vợ, hai người thở dài một tiếng.

Bên trong, bị bà nội Cố kéo đi rửa hoa quả, vừa đem hoa quả lên thì Cố Linh, lặng lẽ mở to hai mắt nhìn. Thấy Thiệu Sùng lặng lẽ rời đi khỏi Cố gia, thầm than: Xuất sắc như vậy mà còn bị người ta vứt bỏ, Cố Cẩm có tài đức gì?

Xem ra, bạn trai hiện tại nhất định so với người này càng thêm xuất sắc.

_ _ _ _ _

Cố Cẩm tắm rửa xong nằm lỳ ở trên giường định đi ngủ, nhưng mà lật qua lật lại ngủ không được.

Nghĩ nghĩ, cô bấm điện thoại gọi Mục Minh Thừa.

"Có việc gì vậy?" Mục Minh Thừa vẫn đang ngồi trước máy tính tại công ty, vì phải đi nước Y công tác, nên anh muốn chuẩn bị tốt công việc.

"Không có việc gì." Cố Cẩm ôm gối, trở mình, "Chỉ muốn hỏi anh đã ngủ hay chưa thôi."

"Ồ?" Mục Minh Thừa đem con chuột chuyển qua góc trên bên phải màn hình, đi đến ban công, cao giọng, "Khó có được một lần em chủ động gọi điện thoại cho tôi."

Trời đất âm u là vậy nhưng tâm tình của anh lại không bị ảnh hưởng, thậm chí còn muốn nhảy lên vì vui sướиɠ.

Cố Cẩm đưa di động giơ đến đỉnh đầu, nghĩ nghĩ, đúng là như vậy. Cô nhớ mang máng, lúc trước Mục Minh Thừa còn nói làm cho cô mỗi ngày phải chủ động gọi điện thoại tới cho hắn.

Đợi một lúc, không thấy Cố Cẩm nói lời nào, Mục Minh Thừa cười ra tiếng, "Em ngủ rồi?"

"Ngủ không được." Cố Cẩm bực bội vuốt vuốt huyệt Thái Dương.

Nghe ra được giọng mệt mỏi của cô, Mục Minh Thừa hỏi: "Em ở chỗ nào?"

"Tại nhà tôi. Cố gia."

"Sao đột nhiên về nhà?" Mục Minh Thừa có chút bất ngờ, ngày hôm sau bọn họ ra nước ngoài, không phải nên chuẩn bị cẩn thận sao?

"Ngày hôm nay sinh nhật cha tôi." Cố Cẩm tóm lấy góc chăn rồi nói: "Thiệu Sùng cũng tới."

Thiệu Sùng không phải là bạn trai trước đây của Cố Cẩm sao?

Mục Minh Thừa không vui nói: "Anh ta tới làm cái gì?" Đầu anh như muốn nổ tung, hôm qua là Đồng Lâm, hôm nay lại tới Thiệu Sùng.

"Tìm tôi để nối lại chứ sao." Cố Cẩm nói.

"À." Mục Minh Thừa cười lạnh một tiếng, "Em nói như thế nào?"

"Tôi đương nhiên là cự tuyệt nha!" Cố Cẩm vỗ vỗ gối đầu, "Thế nhưng … Anh ta giống như không muốn từ bỏ."

"Không cần lo lắng." Mục Minh Thừa quay người tựa trên lan can, "Rất nhanh thôi anh ta sẽ không rảnh mà quấy rối em nữa."

"Vậy là tốt rồi." Cố Cẩm ngáp một cái, ủ rũ nói: "Tôi sắp ngủ gật rồi đây, ngủ ngon nhé."

Cúp điện thoại, Cố Cẩm cười cười: Là "Nhược nữ tử" một tay trói gà không chặt, bị khi dễ thì tìm người "Hỗ trợ" lấy lại danh dự, không phải rất bình thường sao?

Nghe điện thoại di động bên trong truyền đến mấy tiếng ‘tút tút’, Mục Minh Thừa liền hừ một tiếng rồi đi vào trong phòng.