chương 36 - 2

Bác sĩ nói qua Mục Minh Thừa thân thể vô cùng tốt, vị trí vết thương cách chỗ trí mạng rất xa, chỉ cần không phát sốt, sẽ không có vấn đề lớn.

Nhưng anh bị mất chút máu, cần phải bồi bổ thật tốt.

Nhiều nhất chờ một tuần liền có thể xuất viện, sau khi xuất viện về nhà tu dưỡng mười ngày là có thể bình phục hoàn toàn.

Đem trái táo đặt ở đĩa đựng trái cây, trên đó còn có mấy trái táo đã gọt xong, bởi vì thịt quả trực tiếp tiếp xúc với không khí, mặt ngoài đã biến sắc.

Những trái táo được bày ở cùng một chỗ, có một cảm giác vui vui.

"Hừm." Giọng Mục Minh Thừa khàn khàn, "Tôi hơi khát."

Mặt của anh tái nhợt, bờ môi khô nứt.

"Chờ một chút." Cố Cẩm đỡ Mục Minh Thừa lên dựa vào giường, quay người rót cốc nước đưa tới trước mặt anh.

Nhưng Mục Minh Thừa tay không thể nhấc lên, anh liếc mắt nhìn cốc nước, lại nhìn chằm chằm Cố Cẩm không nói lời nào.

"Xin lỗi. Tôi quên mất là anh bị thương."

Cố Cẩm nhìn sắc mặt tiều tụy của anh rồi nói, "Vậy để tôi giúp anh."

Lời nói nói ra miệng, cô liền hận không thể tranh thủ thời gian thu hồi lại, động tác này đối với bọn họ mà nói có chút quá thân mật.

"Được rồi, để tôi gọi y tá."

"Em làm đi." Anh lên tiếng.

Nghe tiếng anh, Cố Cẩm ngồi ở bên giường, đưa nước đến bên môi Mục Minh Thừa.

Chắc là rất khát nên cốc nước vừa đưa đến môi, Mục Minh Thừa liền uống một hớp lớn, lại thêm kỹ thuật của Cố Cẩm không thuần thục, khiến nước rơi xuống.

"Chậm một chút." Cố Cẩm rút khăn tay ra, lau lau cho anh, tức giận nói: "Đừng để bị sặc."

Nếu bị sặc sẽ khiến vết thương lại chảy máu thì phải làm sao bây giờ.

Mục Minh Thừa không phản bác, bắt đầu uống nước chậm lại.

Nhìn dáng vẻ nhu thuận của anh, Cố Cẩm cảm thấy có chút đáng yêu, giống như đang nuôi một đứa trẻ hiểu chuyện vậy!

Thế nhưng nghe lời hay hiểu chuyện hai cái từ có quan hệ với Mục Minh Thừa sao?

Uống nước xong, Mục Minh Thừa nhắm lại mắt.

Thấy thế, vì không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi, Cố Cẩm ngồi xa một chút.

Tay lại một lần nữa vươn tới đĩa đựng trái cây, cô mới phát hiện mình vô tình gọt nhiều táo như vậy. Lúng túng rút tay về, Cố Cẩm coi như không có việc gì, cầm lấy trái táo mới gọt xong cắn một cái.

Trái táo vừa to vừa ngọt, Cố Cẩm "Răng rắc —— răng rắc ——" cắn liền hai miếng.

"Tôi cũng muốn ăn trái cây." Mục Minh Thừa ngột mở mắt ra.

Cố Cẩm dừng động tác cắn quả táo lại, "Được."

Cô cầm lấy dao, cắt táo thành nhiều nhỏ phần, lại tìm hai cây tăm để vào đĩa rồi cô mới trở lại vị trí.

Nước của trái táo dính trên môi Mục Minh Thừa thu hút ánh nhìn của Cố Cẩm. Cô khẽ liếʍ liếʍ môi.

Kỳ thật, trong tất cả các hình tượng soái ca, cô yêu nhất là dạng thư sinh.

Bây giờ Mục Minh Thừa dù nằm trên giường bệnh nhưng lại càng cuốn hút, thật sự khiến cho máu trong người khác sục sôi, muốn thô bạo hắn.

Suy nghĩ đi quá xa, Cố Cẩm cố gắng che giấu ánh mắt khác thường của mình. Cô lặng lẽ quan sát Mục Minh Thừa nhưng bị anh phát hiện, anh nhếch miệng lên một nhỏ đến mức không thể nhìn thấy độ cong.

"Cố tiểu thư, đây là bữa sáng của cô." Trợ lý Phương mang đồ ăn vào, kinh hỉ nói: "Mục tiên sinh, anh rốt cục cũng tỉnh."

Mục Minh Thừa không vì sự quan tâm này mà cảm động, mặt của anh đen đen, buồn bực nghĩ: Trợ lý Phương bình thường không phải rất thông minh sao?

Cố Cẩm đứng lên, cô cũng cảm thấy mỏi người từ lâu rồi.

Nhiều lần cô muốn gọi người đến giúp nhưng nghĩ đến anh đỡ đạn thay mình lại nói không nên lời.

Trợ lý Phương xuất hiện đối cô mà nói, không thể nghi ngờ chính là giải cứu cô vì thế Cố Cẩm còn nhìn anh ta cười cười.

Để báo đáp lại, anh ta còn báo cáo với Mục Minh Thừa, "Mục tiên sinh anh không biết, Cố tiểu thư vì chăm sóc anh, đã một đêm không có chợp mắt đâu!"

Nói xong, trợ lý Phương mỉm cười thân thiện với Cố Cẩm.