chương 37

Trợ lý Phương thầm nghĩ, Cố tiểu thư, người nên nắm chắc cơ hội nha. Mượn cơ hội chiếu cố ông chủ mà đem bỏ khế ước kia đi. Chờ sau này công thành danh toại, leo lên vị trí Mục thị phu nhân, tuyệt đối đừng quên nói vài lời hữu ích trước mặt ông chủ giúp tôi đấy.

Nghĩ tới đây, anh ta cười càng nhu hòa, "Mục tiên sinh, Cố tiểu thư thật đúng là tấm gương bạn gái tốt nha."

Trợ lý Phương nhìn Mục Minh Thừa để thăm dò thái độ của anh. Bởi vì, nhiều năm kinh nghiệm nói cho anh ta biết, anh ta vừa mới chọc ông chủ không vui.

Lặng lẽ run run người, vì bảo vệ tính mạng, anh ta liền đem lời ca ngợi Cố Cẩm. Nhưng mà, tâm tình của người ta cũng không như trợ lý Phương dự liệu.

Nụ cười trên mặt Cố Cẩm bỗng nhiên cứng đờ, thậm chí âm thầm nghiến răng. Sao trước kia cô lại không phát hiện trợ lý Phương nhiều lời như vậy? Mặc dù lời anh ta nói là sự thật, nhưng Cố Cẩm nghe lại cảm thấy không đúng.

Cuối cùng, Cố Cẩm cười cười, "Trợ lý Phương nói quá khoa trương, đều là chuyện nhỏ, không đáng giá nhắc tới, không đáng nhắc tới."

Khác biệt chính là, sắc mặt Mục Minh Thừa chuyển từ âm u sang tươi rói, nhìn về phía trợ lý Phương ánh mắt cũng hoà hoãn lại.

Kỳ thật, trợ lý Phương vẫn là trước sau như một nha. Tâm tình vui vẻ, Mục Minh Thừa chuyển hướng nhìn Cố Cẩm trong mắt tràn lên ý cười.

Phát giác được Mục Minh Thừa đang nhìn mình, Cố Cẩm mất tự nhiên vung, cài lại tóc lên sau tai, một lần nữa giải thích, "Anh đã cứu tôi nha, tôi cũng không phải không tim không phổi, chiếu cố anh không phải là chuyện nên làm sao?"

Mục Minh Thừa cười cười, từ chối cho ý kiến. Ánh mắt của anh đi theo tay Cố Cẩm, nhìn cô cài lại tóc mai.

Cho dù ở tại phòng VIP của bệnh viện xa hoa, các phương diện so ra đều kém khách sạn. Cố Cẩm một mực chăm sóc cho Mục Minh Thừa, cả đêm không ngủ, tinh thần của cô có chút mệt mỏi, trạng thái không thật là tốt. Buổi sáng cũng chỉ rửa mặt một lần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, vành tai hơi mỏng gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, tóc dài nhìn cũng có chút lộn xộn. Giống như mèo nhỏ không được chải lông, làm cho lòng người nhìn bên trong cảm giác ngứa ngáy, chỉ muốn đem ôm vào lòng, tự mình chải lông cho mèo nhỏ.

Mục Minh Thừa khóe mắt cong cong, anh biết cô coi trọng vẻ ngoài cỡ nào, thường ngày khi ở trong nhà thì không trang điểm, nhưng trước mặt người ngoài không thể để mất hình tượng.

Như thế xem ra, trong lòng cô anh vẫn là có một chút phân lượng.

Ngón tay Mục Minh Thừa giật giật, anh muốn đem tóc của cô xoa loạn hơn một chút nhưng vì vết thương ở ngực nên hơi động đậy liền đau nhức.

Mục Minh Thừa mặt trắng bệch, nhịn cơn đau xuống. So cái vết thương nặng trước kia, thì vết thương này cũng không là gì. Nhất là trước mặt cô gái này, anh càng là muốn thể hiện rõ nam tử khí của mình.

"Anh sao thế?" Cố Cẩm híp mắt nhìn mồ hôi lạnh trên trán Mục Minh Thừa, do dự hỏi.

"Không có việc gì, tôi đói." Mục Minh Thừa cười cười, nói hết sức rõ ràng.

Cố Cẩm liếc nhìn về phía trợ lý Phương, hít sâu một hơi, mỉm cười bưng cháo lên.

Nhịn một chút, trước mắt chính là ân nhân cứu mạng của mình. Nước cùng hoa quả đều đã đút cho anh ta, còn một bát cháo mà cũng không làm được sao?

Cố Cẩm khuyên bảo mình, không được đem bát cháo đổ lên đầu Mục Minh Thừa. Vạn nhất tổn thương càng thêm nặng, cô phải làm sao bây giờ?

Khi Mục Minh Thừa ăn gần hết bát cháo, tiếng đập cửa vang lên. Cố Cẩm không kịp đứng lên cất giọng nói: "Mời vào."

"Tiên sinh." Lái xe Lưu đi tới, nhìn Cố Cẩm gật gật đầu.

"Điều tra ra là ai ra tay sao?" Mục Minh Thừa trợn mắt nhìn trợ lý Phương lau miệng cho mình, mặt lạnh hỏi.

"Đối phương giấu rất kín, không có tra được." Lão Lưu đứng nghiêm, báo cáo, "Nhưng mà có thể khẳng định là, một người trong đó là sát thủ chuyên nghiệp."

Biểu hiện của tài xế Lưu, hoàn toàn không giống một người lái xe thông thường. Nhưng Cố Cẩm cũng sớm đoán được khi lão Lưu nghe theo sự an bài của Mục Minh Thừa đưa cô đi yến hội tại Cảnh gia, cô liền đoán được thân phận của ông ta không tầm thường.

Lúc ấy lão Lưu nói đi theo Mục Minh Thừa đã năm năm, mà Mục Minh Thừa kế thừa Mục thị không quá ba năm. Trong thời gian hai năm này, Mục Minh Thừa còn đang cống hiến vì quốc gia.

Hơn nữa, khi Mục Minh Thừa đến bệnh viện để được cứu chữa, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lão Lưu tìm Cố Cẩm hỏi thăm tình huống lúc đó.

Vấn đề lão Lưu hỏi cùng tố chất của ông cũng không giống điều một người tài xế có thể làm. Bởi vì có lão Lưu ở đây Cố Cẩm liền có thể cảm thấy an toàn hơn. Nhưng khi nghe được "Sát thủ chuyên nghiệp", trong lòng cô vẫn run lên.

Nếu cô nhớ không lầm, lúc ấy Mục Minh Thừa là đỡ đạn cho cô, nếu không, nằm người nằm nơi này chính là cô. Thậm chí, hôm qua khả năng cao cô đã đi uống trà cùng Diêm Vương.

Cho nên nói, là có người cố ý muốn gϊếŧ cô? Cái suy đoán này khiến lòng bàn chân Cố Cẩm phát lạnh, từ lúc nào cô lại tạo ra địch nhân cho mình vậy.

Là Thiệu Sùng?

Trình Hân?

Hay là Cảnh Hạo?

Không đúng, cũng không thể.

Thiệu Sùng trùng sinh, còn đang vọng tưởng cùng nguyên chủ nối lại tiền duyên, tất nhiên không xuống tay được.

Trình Hân thì không có khả năng kia.

Về phần Cảnh Hạo. . . Cố Cẩm đầu óc xoay chuyển vài vòng, loại trừ khả năng này.

Mặc dù Cảnh Hạo là người kiêu ngạo lại tự phụ nhưng muốn trả thù sẽ không động thủ như vậy cho nên loại trừ khả năng là anh ta.

Vậy, phía sau màn này kẻ chủ mưu sẽ là ai chứ?

Nguyên tác xoay quanh nam nữ chủ, đối với vai phụ như cô phần diễn rất ít.

Mục Minh Thừa lúc này lại bí mật xuất ngoại, có bị ám sát hay không cô đều không biết.

Huống hồ, khi Cố Cẩm xuyên sách cùng Thiệu Sùng trùng sinh, nguyên tác sớm đã đã mất đi giá trị tham khảo.

Cố Cẩm bên này còn đang suy tư, Mục Minh Thừa đã phân phó, "Bọn hắn có hai người, một người trong đó là Sát Thủ K, ông sắp xếp người đi điều tra hắn gần nhất tiếp nhiệm vụ của ai."

"Vâng." Lão Lưu nhanh chóng rời đi.

"A." Mục Minh Thừa cười nhẹ một tiếng, trên mặt như hiện lên vẻ lạnh lùng.

Xem ra, anh rời khỏi giang hồ quá lâu rồi. Một số người lại không nhớ, dám động đến anh.

Thấy thế, Cố Cẩm trong lòng có suy đoán. Người còn lại là ai, Mục Minh Thừa chưa hề nói, nhưng trong lòng hai người đều nắm chắc.

"Mục tiên sinh, muốn báo lão gia một tiếng không?" Trợ lý Phương hỏi.

"Nói đi." Mục Minh Thừa trầm ngâm một chút, "Cũng vừa vặn để cho bọn họ chuẩn bị."

Ánh mắt anh liền liếc nhìn Cố Cẩm.