chương 38-1

Sau năm ngày, do Mục Minh Thừa yêu cầu, bọn họ lên đường về nước.

Hiệp đàm cùng nước Y phát sinh chút vấn đề, Mục Minh Thừa trước đó đã ra mặt, biểu thị ra kính ý cùng coi trọng, còn lại anh giao cho nhân viên trong Mục thị là có thể hoàn thành.

Về phần vết thương trên cơ thể, năm ngày qua là đủ để vết thương kết vảy. Chỉ cần cẩn thận một chút, động tác không quá mạnh, sau khi về nước lại tiến hành điều dưỡng liền có thể an toàn.

Cố Cẩm từng khuyên anh chờ thêm mấy ngày rồi về nước, nhưng Mục Minh Thừa trả lời không thể chờ. Nếu về nước chậm, manh mối đều bị xóa đi, chẳng phải là anh đã phải chịu thiệt thòi sao?

Trở về đánh cỏ động rắn một phen, cũng để cho người đứng sau vụ này sợ hãi.

Nói đến nước này, Mục Minh Thừa khăng khăng về nước. Cố Cẩm hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói thương thế của anh không quá nghiêm trọng, đi máy bay tạm thời không có vấn đề gì.

Cố Cẩm thở phào. Điều làm Cố Cẩm an tâm chính là ba mẹ của Mục Minh Thừa biết con trai bị ám sát hụt, cấp tốc chuẩn bị một nhóm bác sĩ chăm sóc cho anh. Sau còn chuẩn bị máy bay tư nhân.

Theo lời trợ lý Phương nói, máy bay tư nhân là do ba mẹ Mục Minh Thừa cố ý an bài, sợ kẻ địch không gϊếŧ được Mục Minh Thừa cùng Cố Cẩm, sẽ không từ bỏ ý đồ.

Để bảo đảm an toàn, ba của Mục Minh Thừa thậm chí vận dụng quan hệ của mình ở nước ngoài để điều tra rõ ràng lai lịch của từng nhân viên phục vụ.

Kiếp trước kiếp này hai đời, Cố Cẩm chỉ có thể nhìn máy bay tư nhân trên TV. Kinh hỉ vì có thể đi máy bay tư nhân, Cố Cẩm khi thấy máy bay trước mắt hai chân liền mềm nhũn.

Lần trước đi máy bay đến nước Y, Cố Cẩm không biết nguyên chủ có chứng sợ độ cao, nên không cảm thấy sợ hãi. Từ khi vô tình liếc ra ngoài một cái, phát hiện nguyên chủ có chứng sợ độ cao, cô bây giờ còn chưa lên máy bay, chân đã bắt đầu run lên.

Mấy vệ sĩ của Mục gia dường như đợi cô đi lên máy bay rồi mới đi phía sau. Cố Cẩm khẽ cắn môi, không thèm đếm xỉa.

Nàng lấy hết dũng khí đang bước lên thang thì bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: "Lão Lưu, ông đi đỡ cô ấy đi."

Theo hướng của giọng nói Cố Cẩm nhìn thấy Mục Minh Thừa đang ngồi ở trên xe lăn do lão Lưu đẩy. Trước ngực anh quấn mấy tầng băng gạc dày, rộng, sắc mặt trải qua mấy ngày trị liệu nên hơi có vẻ tái nhợt, nhìn có cảm giác đang mệt mỏi.

"Vâng." Lão Lưu buông tay ra, xuống máy bay đi tới trước mặt Cố Cẩm, "Cố tiểu thư, đắc tội."

Cố Cẩm ngẩng đầu, trên trời ánh nắng đủ chói mắt, không rõ tâm tình của người trong máy bay. Cô híp híp mắt, nhìn lão Lưu nhỏ giọng nói câu: "Tạ ơn."

Có người nâng đỡ, Cố Cẩm cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Trên thực tế, Cố Cẩm cũng không e ngại đi máy bay nhưng cái chính là thân thể phản ứng một cách quá đáng.

Bước lên máy bay, Cố Cẩm vừa tới cửa phi cơ, một người nắm lấy cánh tay của cô, đúng vị trí mà lão Lưu mới chạm qua. Mục Minh Thừa giữ chặt tay Cố Cẩm, cúi đầu mắt nhìn lớp băng gạc trước ngực, giống như bất đắc dĩ nói: "Xe lăn xin nhờ Tiểu Cẩm đẩy giúp."

Nghe anh nói, Cố Cẩm cảm thấy bất ngờ. Chẳng biết tại sao, tên Tiểu Cẩm người khác kêu lên đều rất bình thường nhưng Mục Minh Thừa vừa gọi, Cố Cẩm liền không tự chủ được sinh ra nổi da gà.

Mục Minh Thừa bình tĩnh đối mặt với cô, đột nhiên Cố Cẩm cười cười: "Có thể."

Sau đó cô tiếp nhận xe lăn, đẩy vào bên trong.

Trên máy bay không có nhiều người, trừ bọn họ ra mấy người bên ngoài đều là vệ sĩ cùng nhân viên phục vụ. Cho nên, trên máy bay còn thừa không gian rất lớn. Lớn đến mức Cố Cẩm cùng Mục Minh Thừa có thể ở trên máy bay có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi.

Chờ bọn họ sắp xếp cẩn thận, máy bay cũng đến lúc cất cánh. Thời điểm cất cánh, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Mục Minh Thừa ngồi dựa vào giường lớn. Thương thế của anh vốn cũng không tốt, kể từ đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Cố Cẩm thấy thế, sợ anh thêm mệt mỏi, đi sang ngồi vuốt vuốt l*иg ngực của anh.

"Sợ hãi sao?" Mục Minh Thừa thuận thế nắm tay của cô, giương mắt hỏi.

Anh nhớ kỹ lần trước cô đứng cũng không vững. Ánh mắt anh chuyên chú nhìn cô, trên nét mặt mang có một vẻ ôn nhu, "Vẫn tốt chứ."

Cố Cẩm thấy anh không bình thường, rút tay ra ngồi cách xa một chút. Trong lòng cô có chút không vui, Mục Minh Thừa tại sao lại bắt đầu táy máy tay chân?

Hai người câu được câu không tán gẫu, rất nhanh đã tới giờ ăn cơm tối.

Mục Minh Thừa có lẽ là nhìn ra Cố Cẩm ngày hôm nay vô cùng mỏi mệt, nên không bắt cô bón cơm cho mình để cô có thể ăn cơm. Nhưng anh cũng không có để cho người khác giúp mình. Cánh tay của anh cẩn thận nâng lên nhẹ nhàng sẽ không động tới vết thương ở ngực.

Cố Cẩm một mình ăn tối, nhưng sau khi trở về đi ngủ lại trở thành vấn đề.

Người bên ngoài đều ngồi trên ghế đơn, Cố Cẩm mấy ngày lo lắng sát thủ ẩn nấp sẽ đến bệnh viện gây án nên không hề ngủ ngon. Rời khỏi nơi nguy hiểm, tâm tình của cô cũng tốt hơn nhưng lại thêm chứng sợ độ cao, hiện tại có chút không chịu nổi. Nhưng trong phòng chỉ có một cái giường, đến một cái ghế sô pha cũng không có.

"Yên tâm." Mục Minh Thừa uể oải tựa ở đầu giường khóe môi câu lên, nâng cánh tay lên ra hiệu, "Tôi đã như thế này, cũng chẳng làm gì được em. Ngược lại sợ em phát sinh ý nghĩ đen tối."

"Ha ha, tôi sẽ không hạ thủ với người có bệnh đâu." Cố Cẩm một mặt lạnh lùng.

Chỉ là trong đầu lại đột nhiên hiện ra ngày mới tới nước Y, Mục Minh Thừa khoác choàng tắm, tú sắc khả xan, bộ dáng mê người.

Cố Cẩm cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Hai giờ sáng, chính là lúc con người ngủ say nhất nhưng bây giờ Mục Minh Thừa lại không thể nào ngủ được. Thử hỏi người mình thích đang ở bên cạnh, có người đàn ông bình thường nào lại an nhiên chìm vào giấc ngủ?

Mục Minh Thừa tự nhận mình là một người đàn ông bình thường, cho nên anh lặng lẽ mở mắt ra. Mông lung trong bóng đêm, Cố Cẩm ngủ rất ngon, trông rất thoải mái, lúc này cô đẹp tựa một bức tranh.

Trong bức tranh này người dịu dàng, khóe mắt, đuôi lông mày đều là phong tình. Quỷ thần xui khiến, Mục Minh Thừa giật giật, nín thở, cẩn thận mà xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô. Chỉ là trong nháy mắt, Mục Minh Thừa liền thối lui. Tim đập liên hồi, dường như muốn từ l*иg ngực nhảy ra. Loại cảm giác này hoàn toàn lạ lẫm, anh ôm ngực nằm lại vị trí cũ.

Trong bóng tối, lông mi Cố Cẩm khẽ run, mí mắt giật giật, cuối cùng không có mở ra.

_ _ _ _ _