chương 38-2

Tại sân bay Đế Đô.

Mục Minh Thừa mới tới nơi liền bị ngăn lại.

"Thiếu gia, chúng tôi ở chỗ này chờ rất lâu, lão gia cùng phu nhân mời ngài về nhà trước." Mục quản gia chừng năm mươi tuổi cùng một vài vệ sĩ áo đen cung kính đứng trước mặt Mục Minh Thừa.

"Vậy trước tiên về nhà cũ đã." Mục Minh Thừa gật đầu.

Trải qua chuyện lớn như vậy, ba mẹ anh không thấy người về khẳng định rất lo lắng cho nên sai quản gia mang người đến đón.

"Minh Thừa, anh trở về đi, tôi muốn quay lại trường học." Cố Cẩm đem xe lăn giao cho một vệ sĩ.

Mục Minh Thừa cau mày không nói chuyện, ngược lại Mục quản gia nghe tiếng liền đến trước mặt Cố Cẩm, nhẹ nhàng nói: "Vị này chính là bạn gái thiếu gia, Cố tiểu thư."

Bị gọi tên Cố Cẩm ngẩn người, cô không nghĩ tới Mục gia biết quan hệ của họ. Nhưng nghĩ lại, cô tại Cảnh gia gây ra chuyện như vậy, người ngoài đều biết, chẳng nhẽ ba mẹ anh không để ý?

Mấu chốt là, bọn họ biết thì thôi, cũng chẳng có ai ngăn cản con trai thành niên kết giao khác phái. Dù sao chỉ là bạn gái mà thôi, khoảng cách kết hôn còn xa. Cô cùng Mục Minh Thừa quan hệ không bình đẳng, làm con dâu Mục gia, cô khẳng định là không đủ tư cách.

Thế nhưng thái độ của Mục quản gia đối với cô, Cố Cẩm có chút không rõ, "Chào chú."

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Cố Cẩm trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, "Minh Thừa thường xuyên kể chú chăm sóc anh ấy tốt thế nào."

Nịnh nọt chút cũng chẳng sao, có đôi khi một câu có thể cho người ta ấn tượng tốt, cớ sao không làm chứ?

"Thiếu gia nói với tiểu thư như vậy?" Mục quản gia nhếch môi, thái độ càng thêm hiền lành mấy phần, "Cố tiểu thư, không bằng cô đi theo chúng tôi đi, lão gia cùng phu nhân đều nhắc tới người rất lâu rồi."

Con mắt nhìn người của thiếu gia thật tốt, nhìn một cái đã thấy Cố tiểu thư xinh đẹp, dịu dàng, chẳng trách thiếu gia nhà ông lại không ngần ngại bảo vệ Cố tiểu thư tại Cảnh gia!

Cố Cẩm khó xử nhìn Mục Minh Thừa, liếc mắt ra ý một cái.

"Không cần, trường học có việc, cho cô ấy về trường trước, mấy ngày nữa nghỉ ngơi tốt rồi qua gặp ba mẹ tôi sau." Hiểu được ánh mắt của cô, Mục Minh Thừa khẽ cười, thay Cố Cẩm từ chối lời mời của quản gia.

"Để lão Lưu đưa em trở về."

Nhìn Cố Cẩm nhẹ nhõm tiến vào trong xe, Mục Minh Thừa mỉm cười, cũng không nói đến việc anh để lão Lưu đưa Cố Cẩm về còn có một mục đích khác.

Ngồi trên xe, Mục Minh Thừa ôm cái máy tính mini, ngón tay gõ liên hồi, sắc mặt càng ngày càng lạnh, cuối cùng giận quá thành cười.

_ _ _ _ _

Tại Mục gia, Mục Cạnh Châu nhâm nhi chén trà, ngồi ở trên ghế sô pha thong dong tự tại. Bên cạnh là phu nhân với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

"Trợ lý Phương không phải đã nói, Minh Thừa tổn thương không nặng, nghỉ ngơi mười ngày, nửa tháng là ổn, vẻ mặt đó của em, người không biết chuyện thấy được, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì." Mục Cạnh Châu nhấp một ngụm trà, khuyên giải vợ của mình.

"Xảy ra chuyện gì? Đại sự nha!" Từ Tiệp cười lạnh một tiếng, dựng thẳng lông mày: "Con trai em bị người ta ám sát là chuyện nhỏ sao? Anh nói một chút, từ nhỏ đến lớn nó bị thương bao nhiêu lần? Bao nhiêu lần trở về từ cõi chết anh biết không?"

"Anh biết." Mục Cạnh Châu chầm chậm đặt chén trà xuống, muốn tiếp tục khuyên, người hầu liền đến thông báo thiếu gia đã trở về. Lời giải thích đành phải để trong lòng, Mục Cạnh Châu đi theo sau Từ Tiệp để đón con trai.

Từ Tiệp thường ngày là chủ công ty thiết kế trang sức, năng lực chịu đựng so với người bình thường cao hơn nhiều. Sau khi rời khỏi công ty lại là phu nhân đoan trang của Mục gia.

Chỉ là, khi nhìn thấy trai con trai ngồi ở trên xe lăn, nữ cường nhân cũng không nhịn được đỏ mắt.

Sau khi thăm hỏi, rốt cục nói tới vấn đề chính.

"Có tìm được đầu mối không?" Mục Cạnh Châu tìm tới cơ hội, xen vào hỏi.

Từ Tiệp cũng im lặng, khẩn trương nhìn chằm chằm Mục Minh Thừa.

"Có một chút." Mục Minh Thừa ánh mắt đảo qua Từ Tiệp, không tiếp tục nói hết.

Mục Cạnh Châu hiểu ý gật đầu, lôi vợ lên lầu, "Năng lực của con rõ như ban ngày, ta tin tưởng con có thể tự mình xử lý tốt."

Đây là lời khẳng định của cha dành cho con trai. Có một số việc, khi đã lớn tuổi, tinh lực không tốt, cũng nên để cho con mình tự lo liệu.

Mục Minh Thừa trở về, nhất định đem Đế Đô quấy đến long trời lở đất. Mà bão tố tiến đến chính là điềm báo, Đế Đô phồn hoa càng thêm tĩnh lặng trước cơn bão. Nhưng mà cũng giống như thời tiết, tĩnh lặng càng dài, bão sẽ càng mạnh, thật sự khiến cho người ta run sợ.