Chương 39-1

Khi về tới trường học, thời gian còn rất sớm. Xe dừng ở ký túc xá, Cố Cẩm nhìn lão Lưu biểu đạt lòng biết ơn, sau đó cô kéo theo rương hành lý nhỏ chuẩn bị trở về phòng.

"Cố tiểu thư, xin chờ một chút."

Lão Lưu từ trong xe đi ra ngoài, mở phía sau xe lấy ra một chiếc rương, "Đây là lễ vật Mục tiên sinh tặng tiểu thư."

Cố Cẩm buông rương hành lý xuống, tiếp nhận chiếc rương tinh xảo từ tay tài xế Lưu. Bên trong không biết chứa vật gì, rất nặng.

Cố Cẩm có chút hiếu kì, phải đi hai chuyến mới mang được hai cái rương về phòng ký túc xá. Cũng may cô ở tầng không cao, chỉ ở lầu hai, cũng không tính là phí sức.

Trong túc xá yên lặng, Tư Vũ cũng không ở trong phòng. Cố Cẩm đem đồ đạc để xuống, cũng không kịp tắm rửa, liền leo lên giường ngủ ngay lập tức.

Giấc ngủ này khiến cho cô dễ chịu hơn nhiều, khi tỉnh lại, trong phòng tối om. Duỗi lưng một cái, Cố Cẩm cầm điện thoại xem giờ, đã là mười chín giờ hai mươi.

Cô xuống giường, trên mặt bàn đã để sẵn một phần bữa tối, một tờ giấy đặt phía dưới: "Nhìn cậu ngủ ngon quá nên không đánh thức, đây là cơm tối chuẩn bị cho cậu, nhớ ăn nha."

Người có thể đi vào phòng ký túc xá, ngoại trừ Tư Vũ không còn ai khác. Sự tình tuy nhỏ, nhưng có thể nhìn ra một người có đáng để kết giao hay không.

Cố Cẩm nắm vuốt giấy khẽ cười một tiếng, vì bạn cùng phòng quan tâm mà cô sinh lòng cảm động.

Ăn cơm tối xong, Cố Cẩm gọi điện thoại về nhà. Mấy ngày nay sợ trong nhà phát giác được cô lén xuất ngoại do thời gian liên lạc với mọi người rất ít.

Đáng thương cho Cố Đằng, muốn tìm người để kể mấy chuyện xấu trong nhà mà không được. Tỷ tỷ của anh lại bỏ anh mà đi chơi. Nhẫn nhịn mấy ngày, cuối cùng Cố Đằng cũng bắt lấy cơ hội, cùng Cố Cẩm khóc lóc kể lể:

"Chị, chị không biết đâu, Cố Linh thật sự là người có dã tâm."

Cố Cẩm nhíu mày, đem trên máy vi tính đang phát chương trình hài kịch bỏ sang một bên, hỏi: "Cô ta làm sao?"

Bình thường khi hỏi như vậy sẽ khiến cho người nói kể hết sự tình.

Quả nhiên, bên đầu kia của điện thoại Cố Đằng lập tức nói: "Lần trước bà nội không phải nói ba mẹ tìm đại học cho Cố Linh, sau đó bị ba mẹ từ chối sao?"

Cố Cẩm "Ừ" một tiếng.

"Không biết trong đầu Cố Linh nghĩ như thế nào, không phải muốn đi ra ngoài làm sao. Cũng không nói tìm công việc gì, mấy ngày nay đều không coi người khác ra gì. . ."

Cố Đằng nói xong liền bĩu môi, hoàn toàn có ý coi thường.

Sau khi nghe em trai thao thao bất tuyệt, Cố Cẩm trấn an vài câu, để Cố Đằng đừng ở trong nhà cả ngày rồi lại ôm lấy máy vi tính mà nên ra ngoài cùng người khác du lịch giải sầu một chút. Bởi vì cả ngày ở trong nhà, mở mắt nhắm mắt liền thấy mấy người kia sẽ thấy khó chịu. Có khi chuyện chỉ rất nhỏ nhưng lại bị phóng đại khiến cho bản thân không thoải mái.

Cố Đằng kể chuyện cho Cố Cẩm xong, tâm tình tốt lên rất nhiều. Sauk hi nghe qua đề nghị của Cố Cẩm, trong lòng không phục, phản bác: "Chị đừng cho rằng em chỉ thích ở trong nhà nha, nếu không phải muốn đợi chị được nghỉ để cùng đi, em đã sớm đi chơi rồi."

Bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, Cố Cẩm bật cười nói: "Được, chờ chị nghỉ, hai ta cùng đi ra chơi."

Thật sự là không dễ dàng trêu chọc Cố Đằng.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Cẩm nghĩ đến những việc trong nguyên tác có liên quan tới Cố Linh. Chỉ nhớ rõ cô ta lặng lẽ dựa vào Cảnh Hạo, mặc dù không có phát sinh cái gì nhưng cũng không phải việc tốt, hơn nữa cô ta còn làm tổn thương tình cảm của nguyên chủ cùng Trình Hân.

Hiện tại Cố Cẩm cùng Trình Hân đã tách ra nhưng dù sao vẫn là tình chị em thân thiết cho nên cô cũng có chút lo lắng khi Cố Linh có thể gây rắc rối.

Cố Cẩm thở dài một hơi khép máy tính lại, cô xoa xoa cổ đang mỏi rồi nhìn cái rương Mục Minh Thừa đưa tới. Có thần đồ vật gì mà thần bí như vậy, phải dùng cái rương để chứa?

Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Cố Cẩm mở cái rương ra.

Sau đó, cô liền run rẩy. Bên trong cái rương lớn toàn là son môi.

Chỉ nhìn qua. . . thật có lỗi, đếm không hết.

Đang ngây người nhìn đám son môi, Cố Cẩm nhận được một tin nhắn của Mục Minh Thừa: “Có thích quà không?”

Mục Minh Thừa cố ý chờ tới bây giờ mới gửi tin nhắn, anh đoán chừng Cố Cẩm mệt mỏi nên sẽ phải ngủ một giấc dài. Trước đó tại nước Y Cố Cẩm mệt mỏi mấy ngày liền, về đến ký túc xá nhất định phải ngủ một giấc để bù năng lượng.

Cố Cẩm liền nhắn lại “Thích lắm. Cảm ơn anh.”