chương 39-2

Thích thật sự ấy chứ, nhưng nhiều như vậy lại đủ các nhãn hiệu cùng màu sắc, ngày tháng năm nào mới có thể sử dụng hết đây!

Không hổ là tổng giám đốc Mục, tặng quà cũng không tầm thường.

Mục Minh Thừa nhìn chằm chằm điện thoại di động trong lòng cảm thấy rất vui. Tặng quà một mặt là vì đền bù cho Cố Cẩm bởi lần này đi nước Y vốn là muốn đưa cô đi chơi hai ngày, ai ngờ lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Một phương diện khác, đó là tâm tư của Mục Minh Thừa, anh muốn người anh thích phải thật xinh đẹp.

Nghĩ tới đây, anh cong cong khóe môi nhắn lại một tin, “Thích là tốt rồi.”

Cất điện thoại di động, Cố Cẩm trong lúc lơ đãng đảo qua tấm gương, mới phát hiện khóe miệng mình chẳng biết lúc nào có chút câu lên.

Lông mi cô run rẩy, chậm rãi lấy lại bình tĩnh.

Lúc ban ngày, khi hai người ở chung vẫn tự nhiên như thường ngày. Nhưng dường như khi sắc trời dần tối, trong mộng cảnh mông lung, sự bình tĩnh, tự nhiên dần tan biến. Sự tình giống như bắt đầu phức tạp hơn, Cố Cẩm để điện thoại di động xuống, cô muốn có thời gian suy nghĩ.

Mục Minh Thừa chờ trong chốc lát, không thấy đầu bên kia nhắn tin lại. Anh ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, đột nhiên gọi người đến.

"Minh Thừa, trời tối rồi, con muốn đi đâu đây?" Từ Tiệp bưng tới một đĩa dâu tây, chuẩn bị cùng con trai tâm sự. Nào biết vừa ngồi xuống, Mục Minh Thừa cũng chuẩn bị xe đi ra ngoài.

"Đi đón làm con dâu của mẹ." Mục Minh Thừa bên trong giọng nói mang theo ý cười.

Từ Tiệp đang cầm dâu tây, tự nhiên nhớ tới trợ lý Phương của Mục Minh Thừa từng nói với bọn họ, để bọn họ chuẩn bị lễ gặp mặt con dâu. Cho nên nói, tảng đá nhà bà thật sự nở hoa rồi? Cũng không biết là tiên nữ nào mà có thể khiến con trai bà ưu ái.

Mục gia gia thế như vậy, Mục Minh Thừa cũng không phải người tùy tiện. Bà đến bàn chuyện cùng chồng một chút để chuẩn bị việc gặp mặt con dâu.

Lúc mười giờ, đột nhiên Mục Minh Thừa thông báo tự mình tới đón Cố Cẩm, cô có chút bất ngờ. Nhưng khi Mục Minh Thừa giải thích qua nguyên nhân, cô ngoan ngoãn xếp vào hai bộ y phục rời khỏi ký túc xá.

Hai ngày gần đây, thời tiết khá mát mẻ, gió lạnh nhẹ nhàng thổi, Cố Cẩm choàng áo khoác đi tới, "Trên người anh có vết thương, không cần tự mình đến đón tôi."

Ánh mắt Cố Cẩm dừng tại vết thương của Mục Minh Thừa, "Để lão Lưu đến cũng giống như nhau."

Mục Minh Thừa mới giải thích với cô trong điện thoại, kẻ đứng sau không đạt được mục đích, chỉ sợ hắn sẽ phát rồ mà động thủ trong nước.

Cố Cẩm ở trong trường học, sát thủ trà trộn vào rất dễ dàng. An toàn của cô đang bị đe dọa.

"Lão Lưu ở lại trường học sao?"

Thấy được sự ngạc nhiên trong lời của Cố Cẩm, Mục Minh Thừa cười cười, "Không cần kinh ngạc, kỹ năng của ông ấy rất cao, người bình thường không phát hiện được."

Bình tĩnh như Cố Cẩm cũng không khỏi líu lưỡi, cô cũng có người bảo vệ sao? Mặc dù là vì an toàn nhưng thật lòng một chút cũng không muốn.

Hơn nửa canh giờ, xe của Mục Minh Thừa đi vào căn hộ trong khu trung tâm. Trong phòng đều rất sạch sẽ, nhìn ra được nơi này đã từng có người ở.

"Ngày hôm nay tạm thời ở chỗ này."

Mục Minh Thừa đưa chìa khóa cho Cố Cẩm, "Sáng mai tôi cho người mang chút đồ tới."

Cố Cẩm nghe xong trầm mặc, kiếp trước kiếp này cô đều muốn có nhà riêng nhưng Mục Minh Thừa lại có vô số nhà để có thể chọn ở.

Cố Cẩm ở trong lòng ước lượng xem xe của Mục Minh Thừa là bao nhiêu tiền, sau đó im ắng thở dài. Đáng tiếc nha, nhiều cũng không phải tiền của cô, không thể dùng để mua phòng ốc.

Trên thực tế, Cố Cẩm hoàn toàn không cần vì vấn đề nhà ở mà phát sầu. Ba mẹ cô đã sớm mua một ngôi nhà cho cô làm lễ vật, chỉ là cô không biết thôi.

"Rửa tay xong rồi? Lại đây ngồi." Mục Minh Thừa ngồi ở trên ghế sa lon vẫy Cố Cẩm tới gần, "Muốn ăn chút hoa quả không?"

"Không cần." Cố Cẩm ngồi cách hắn xa chút.

Đêm nay mặc dù trước ngực anh có quấn băng gạc nhưng lại phá lệ gợi cảm. Trong phòng mở điều hoà không khí, nhưng Cố Cẩm cảm thấy mình rất nóng. Nóng thẳng đến lúc cô nằm ở trên giường, còn không có tan đi.

Mục Minh Thừa ở phòng ngủ sát vách cười nhẹ một tiếng, có đôi khi, tướng mạo thật sự là một ưa thế, đặc biệt là đối với người yêu quý cái đẹp.

_ _ _ _ _

Mấy ngày ngắn ngủi gần đây, Mục thị đã dùng thủ đoạn cứng rắn thu mua không ít cổ phần của Cảnh thị. Tất cả mọi người vì thế mà kinh ngạc, trong lúc nhất thời những người tại Đế Đô đều cảm thấy bất an.

Có người hiểu chuyện đứng ra, ra vẻ cao thâm giải thích nguyên nhân, "Các ngươi còn không biết đi, lần trước yên hội tại Cảnh gia, Cảnh thiếu vì một nữ nhân mà ra mặt, đắc tội với người phụ nữ của Mục Minh Thừa."

Chuyện này lúc ấy người chứng kiến rất nhiều, có độ tin cậy cực cao, quần chúng bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó lại nghi ngờ, người thừa kế Cảnh gia là người hiểu chuyện, làm sao lại vì nữ nhân mà đắc tội người khác?

Trăm mối vẫn không có cách giải thích, chỉ có thể cảm thán một câu: Hồng nhan họa thủy nha!

Bọn họ bên ngoài bàn tán sôi nổi còn Cảnh gia trong miệng bọn họ giờ phút lại là một phen náo loạn.