Chương 19: Không có quy củ

Edit: Umeco

________________

“Khi ăn cơm thì đừng nói đến giun, Tiểu Niếp thật phiền phức.”

Đường Ái Quân nắm bím tóc, không quá để ý đến, lập tức quên mất vừa rồi ai là người ghê tởm không ngừng.

Việc rửa tay trước khi ăn không biết thầy cô giáo đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng ở nông thôn có mấy ai làm theo? Sức khỏe mọi người vẫn tốt, cũng chưa gặp ai ăn phải giun cả.

Đường Tiểu Niếp tặng cho anh ba một đôi mắt trắng dã, hẩy tay trên đầu mình ra, cô lười nói đạo lý với anh ba. Thói quen hình thành không phải trong một sớm một chiều, tất nhiên cũng không có khả năng sửa một lần là đâu vào đấy.

Cứ bắt mọi người trong nhà rửa tay ngày qua ngày, chỉ sau một thời gian nó sẽ trở thành thói quen, mà thói quen thì khó bỏ.

Đừng nhìn bề ngoài béo tốt của người Đường gia mà nghĩ họ khỏe mạnh, các bộ phận bên trong cơ thể họ đều có vấn đề. Tuy ngày thường không mắc bệnh vặt vãnh, nhưng một khi đã bệnh là phải nằm liệt giường. Đường Lai Phúc thế nào, Hứa Kim Phượng cũng như vậy, cô phải phòng ngừa thật chu đáo.

Bước đầu tiên để có được thân thể khỏe mạnh chính là rửa tay trước khi ăn!

Còn một vấn đề nan giải nữa là ấn tượng của mọi người trong thôn với ba anh em họ Đường quá kém, ai cũng là ác bá người gặp người sợ.

Tuy mang danh ác bá nhưng ba anh em chưa từng làm việc gì táng tận lương tâm. Chỉ bởi tướng mạo lớn lên hung ác, lại xông xênh không có phép tắc, không biết kính già yêu trẻ, ấn tượng cứ như vậy tụt dốc không phanh.

Đừng xem thường ấn tượng của hàng xóm xung quanh! Trong sách sau khi Đường Ái Quân xảy ra chuyện, cảnh sát tới đại đội để điều tra. Kết quả là hỏi đến ai cũng đều lắc đầu chê trách, nói Đường Ái Quân chính là một tên lưu manh vô lại, đây cũng chính là chặt đứt cọng rơm cuối cùng của Đường gia.

Từ lúc trở về từ Hoắc gia đến lúc ngồi trên bàn cơm Đường Tiểu Niếp vẫn luôn suy nghĩ các bước đi đầu tiên cho kế hoạch tương lai.

Lấy được hảo cảm của đại lão tương lai là cần thiết, từ mai bắt đầu.

Ba người anh trai phải giáo dục thật nghiêm khắc, giúp bọn họ hoàn lương.

Còn cô phải giảm béo và thay đổi cốt truyện, như chuyển bị tát vào mặt tác giả vậy!

Chỉ tiếc trước nay cô đọc sách nhanh như gió, xem qua loa đại khái, đã quên đi nhiều chi tiết quan trọng. Hơn nữa không vì biết sao, sau khi xuyên đến đây ký ức của cô đối với nội dung quyển sách có chút mơ hồ.

Đường Tiểu Niếp đã lấy giấy bút ghi lại một số tình tiết cô còn nhớ rõ, vụиɠ ŧяộʍ dấu kỹ, về sau nếu nhớ thêm gì thì lại ghi vào tiếp.

Cô sẽ không tìm cách trở lại thế giới hiện thực, nơi này có cha mẹ và các anh yêu thương, cô luyến tiếc rời đi.

Cho nên cô nhất định phải sửa lại kết cục bi thảm của Đường gia trong nguyên tác.

Về phần nam nữ chủ, Đường Tiểu Niếp không tính toán lấy lòng, hai người này không có dây dưa gì tới Đường gia, ít nhất là khi cô đọc sách không thấy nói tới. Kể cả với Hoắc Cẩn Chi cũng không có quan hệ quá lớn.

Bất luận là Đường gia hay Hoắc Cẩn Chi, đất diễn trong sách không có nhiều. Đường gia suy tàn, sau đó không lâu Hoắc Cẩn Chi như bị phát tác bệnh tâm thần, nhất quyết chạy tới Châu Phi tác nghiệp, sau đó… à không có sau đó nữa.

Nơi ở không rõ, sinh tử không biết, qua mấy năm chưa thấy trở về, phỏng chừng là đã chết.

Không có uy hϊếp kề cạnh, nam chủ như cá gặp nước, một đường thăng tiến, trở thành đại lão đế quốc thương nghiệp, lúc ấy Hoắc Cẩn Chi cũng chỉ còn trong ký ức.

Đường Tiểu Niếp không nhớ rõ cụ thể thời gian Hoắc Cẩn Chi xảy ra chuyện, cô chỉ nhớ mang máng là vào khoảng mười bốn năm sau, chi tiết đó cô đều đã ghi lại.

Đường Ái Quân trêu chọc em gái xong, duỗi đũa muốn gắp thịt.

Đường Tiểu Niếp lia mắt thấy vậy lại vung tay đánh Đường Ái Quân một cái, lòng có chút mỏi mệt.

Khó trách không ai yêu thích anh, thật sự là quá vô phép vô tắc.

“Lại làm sao vậy?” Đường Ái Quân nóng giận rống to.

Lại là Tiểu Niếp! Năm lần bảy lượt ngăn cản hắn ăn thịt là có ý gì đây? Nếu là người khác, đã sớm bị Đường Ái Quân đá bay ra khỏi bàn ăn rồi.

Đường Tiểu Niếp nín thở, quay đầu nhìn về phía Đường Lai Phúc, mắt to chớp chớp, lập tức nổi lên rặng hồng, sương mù mênh mông.

Đường Lai Phúc hung hăng trừng mắt nhìn Đường Ái Quân.

“Rống cái gì mà rống!”