Chương 4 : Y vẫn còn vài điều cần xác nhận

Thẩm Vi Tuyết đứng dưới tại Tĩnh Tâm Nhai, nhìn khắp xung quanh.

Toàn bộ đỉnh núi cao ngất trong mây, những bậc đá uốn lượn quanh co nhỏ hẹp chỉ vừa một người đứng,một con đường không thấy được điểm dừng.

Nói trắng ra, Tĩnh Tâm Nhai là nơi đệ tử phạm sai lầm trong môn chịu phạt.

Cho nên nơi này không chứa Truyền Tống Trận, thậm chí còn bày ra cấm chế, đệ tử phạm sai lầm không được tùy ý vận dụng linh lực, một khi có đệ tử vi phạm quy định, liền sẽ kích hoạt cấm chế, kéo dài hình phạt.

Thẩm Vi Tuyết không cần phải theo quy củ này, nhưng mà y không sử dụng được linh lực.

Linh mạch đều bị phế, thân thể này không thể tự chủ đem linh khí chuyển hóa thành linh lực, Thẩm Vi Tuyết chỉ có thể sử dụng linh lực của nguyên chủ còn sót lại trong cơ thể.

Nhưng mà bởi vì Vân Mộ Quy, linh lực của y tiêu hao hơn phân nửa, hiện giờ tựa như cái bình rỗng, lắc lắc cũng chỉ lay động vài giọt nước.

Thẩm Vi Tuyết không định sử dụng chút linh lực còn sót lại này, sau này vào thời khắc mấu chốt y còn trông cậy dùng nó để cứu mạng...... lại nói , y trong một lúc cũng không thích ứng được với những thuật pháp bay tới bay lui.

Mất công bay nữa đường lại rơi xuống liền xong đời.

Dù hơi mất mặt nhưng cũng chỉ có thể đi bộ lên núi.

Thẩm Vi Tuyết nhìn thềm đá dài đến không thấy điểm cuối, trầm ngâm một lát, quyết đoán xoay người rút lui.

Mới vừa quay người lại, liền thấy một bóng người đạo bào lam nhạt từ xa tới gần, bay nhanh lại đây.

Cho đến chân núi, bóng người dừng lại, hướng Thẩm Vi Tuyết hành lễ: "Thẩm sư thúc."

Là Tự Ngọc.

Tự Ngọc tựa hồ đã sớm dự đoán được Thẩm Vi Tuyết sẽ đến, nhìn thấy y khuôn mặt không chút gợn sóng, hắn hành lễ xong liền nói: "Đệ tử vừa lúc có một số việc còn muốn hỏi Vân sư đệ, Thẩm sư thúc muốn cùng nhau đi lên?"

Thẩm Vi Tuyết nhớ tới lời Cố Triều Đình từng nói, liền đoán được hơn phân nửa Tự Ngọc này là do sư huynh căn dặn, ngày đó nghe y muốn mang Vân Mộ Quy đi liền lưu lại đệ tử giúp đỡ, y thu hồi chân, dường như không có gì gật đầu.

......

Vân Mộ Quy bị phạt suy ngẫm tại đỉnh núi.

Trong khung cảnh hoang sơ suy tàn, Thẩm Vi Tuyết liếc mắt liền thấy một tiểu thiếu niên đứng ở bên hồ.

Có lẽ là bị Cố Triều Đình trực tiếp từ Thái Thanh Trì xách lại đây, quần áo tiểu thiếu niên cũng chưa đổi, vẫn là những vết máu loang lổ hỗn độn bất kham, đang đứng đưa lưng về phía bọn họ.

Bên hồ, trên cây có lá khô bay xuống, tùy tiện rơi xuống trên đầu, trên vai hắn, hắn cũng không phủi đi chúng, vẫn căng chặt lưng không nhúc nhích, tựa như một bức điêu khắc, bóng dáng thoạt nhìn tiêu điều lại đáng thương.

Thẩm Vi Tuyết trong hoảng hốt đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, giống như thật lâu trước kia, y cũng từng gặp qua thiếu niên đang đứng ấy tại đây, quật cường lại khổ sở mà hướng y nói, đệ tử không sai.

Y lấy lại bình tĩnh, đem hình ảnh không thể hiểu nổi kia đuổi ra khỏi đầu, đi lên một bước, hé miệng muốn kêu "A Quy", chữ đến bên môi lại nuốt trở về, đổi thành một tiếng "Đồ nhi".

Vân Mộ Quy nghe thấy động tĩnh, xoay người lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Vi Tuyết, đáy mắt hắn hiện lên tia hận ý khó thể che dấu, nhưng ngay lập tức liền nhắm mắt, khi mở ra, tất cả hận ý dường như chưa từng tồn tại.

Bởi vì khoảng cách khá xa nên Thẩm Vi Tuyết không nhìn thấy cảm xúc trong giây lát này, y thấy ánh mắt Vân Mộ Quy đã khôi phục màu đen, trên người cũng không còn yêu khí, cả người thoạt nhìn ngoan ngoãn lại vô hại, trong lòng liền buông lỏng.

Xem ra ngày đó xác thật là bởi vì yêu tính nên mất khống chế, Vân Mộ Quy mới có thể thần trí không rõ, đem y xem thành kẻ thù mà gặm cắn.

Nếu vậy y hiện tại có tính là thành công thay đổi cốt truyện không?

Căn cơ tu luyện của Vân Mộ Quy vẫn còn, hắn cũng không bị đâm, hẳn là sẽ không hắc hóa đi.

Thẩm Vi Tuyết trầm tư, thử thăm dò nói: "Đồ nhi lại đây."

Bàn tay Vân Mộ Quy giấu trong tay áo nắm chặt lại, sức lực quá lớn, đầu ngón tay chọc đến lòng bàn tay sinh ra đau đớn.

Hắn nhịn xuống cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn không ngừng, đi đến phía trước một bước, chợt tiếng xiềng xích vang lên, hắn dừng bước chân, nâng lên tay phải, trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ.

Một sợi xích bạc ở trên cổ tay hắn hiện lên, đem hắn chặt chẽ vây giữ bên hồ một đoạn.

Thẩm Vi Tuyết cả kinh: "Đây là làm sao vậy?"

Tự Ngọc bên cạnh nói: "Sư tôn lo lắng Vân sư đệ yêu tính mất khống chế, nên cho hắn dùng xích khoá yêu."

Hắn giơ tay làm đạo pháp quyết, một đạo linh lực lượng từ đầu ngón tay hắn nhảy lên, dừng ở trên xích bạc.

Xoạch một tiếng, xích bạc tháo ra, bay trở về trong tầm tay Tự Ngọc , hắn không tiếp lấy, đầu ngón tay di chuyển một chút, đem xích bạc đẩy đến trước mặt Thẩm Vi Tuyết, rồi nói tiếp: "Sư tôn phân phó, nếu Thẩm sư thúc tới, liền đem xích khóa yêu này cho người."

Thẩm Vi Tuyết: "......"

Xích khoá yêu, đồ tốt đó, y thật ra muốn tiếp nhận để phòng thân, nhưng lại cảm nhận được tầm mắt ủy khuất đáng thương của Vân Mộ Quy, y lại không dám duỗi tay, trong lòng liền nghĩ Tự Ngọc này sao thật thà quá vậy, không thể thu hồi trước rồi lén đem tới cho y sao.

Làm vậy trước mặt Vân Mộ Quy, y nơi nào có thể nhận.

Thẩm Vi Tuyết gian nan thu hồi tầm mắt trên xích khoá yêu, di chuyển đến trên người Vân Mộ Quy, bộ dạng ngay thẳng, đau lòng cự tuyệt: "Ta không cần thứ này."

Y hướng Vân Mộ Quy vẫy vẫy tay.

Tự Ngọc thấy thế, cũng không nói nhiều, giơ tay đem xích bạc thu hồi vào ống tay áo.

Vân Mộ Quy trong mắt hiện lên một tia không thể tin, hình như có chút ngạc nhiên, hắn chần chờ một chút, vẫn là bộ dạng tiểu đồ đệ ngoan ngoãn, chạy đến, như muốn nhào vào vòng tay của Thẩm Vi Tuyết, nhưng khi đến gần, hắn lại nhớ tới cái gì, bỗng nhiên dừng lại bước chân, trên mặt hiện lên áy náy: "Sư tôn......"

Hắn chân tay luống cuống mà đứng tại chỗ, đáy mắt hiện lên ánh nước, tiếc nuối nói: "Đệ tử thương tổn sư tôn, tội đáng chết vạn lần......"

Vân Mộ Qυყ đầυ gối chuẩn bị, liền muốn quỳ xuống.

Thẩm Vi Tuyết nào dám để hắn quỳ, lanh tay lẹ mắt kéo một phen, vốn định dìu hắn đứng vững, ai ngờ Vân Mộ Quy liên tiếp mấy ngày không được nghỉ ngơi, vết thương chồng chất thân thể đã sớm chống đỡ tới cực hạn, khi đứng dậy không đứng vững, hướng về phía trước lảo đảo, liền đâm thẳng vào l*иg ngực Thẩm Vi Tuyết.

Thẩm Vi Tuyết theo bản năng ôm lấy, chỉ cảm thấy trong ngực ấm áp.

Cách lớp quần áo mỏng, y chạm đến xương sườn tiểu thiếu niên, gầy đến khiến người khác xót xa, nhất thời trong lòng mềm nhũn, không lập tức đẩy ra, chờ Vân Mộ Quy đứng vững, mới nắm lấy tay Vân Mộ Quy, thấp giọng hỏi: "Linh mạch có bị thương tổn?"

Thẩm Vi Tuyết chỉ là đơn thuần muốn xác nhận một chút chó con nhỏ này có bị Thái Thanh Trì làm cho hàn khí nhập thể hay không, nhưng Vân Mộ Quy lại hiểu lầm đối phương muốn làm thương tổn hắn, tay bị chế trụ cả người hắn cứng đờ, lập tức muốn phủi tay tránh đi, lại cắn răng nhịn xuống.

Nhịn một cái chớp mắt, thấy Thẩm Vi Tuyết không có động tác khác, hắn mới chậm rãi thả lỏng, vẫn âm thầm phòng bị, đem đầu chôn trong ngực Thẩm Vi Tuyết, che lại sự lạnh băng ánh mắt, trong miệng nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Đệ tử không có việc gì, sư tôn, đệ tử có phải cắn đau người không......"

Vân Mộ Quy năm trước mới được thu về Lăng Vân Tông, trước đó một mình lưu lạc mấy năm, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thiếu niên mười lăm tuổi, gầy như que củi, liền so với tiểu hài 11-12 đều không bằng, dựa lại đây cũng chỉ cao tới trước ngực Thẩm Vi Tuyết.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền từ trên cổ tay được Thẩm Vi Tuyết nắm lấy, hắn có chút thất thần.

Hắn vốn tưởng rằng bên Thái Thanh Trì bên gặm cắn Thẩm Vi Tuyết là một hồi ác mộng, đến khi bị ném tới Tĩnh Tâm Nhai, một mình bị giam suốt ba ngày, mới ý thức được ......

Hắn đây là...... Trọng sinh.

Rời đi Lăng Vân Tông, hoàn toàn hắc hóa nhập ma, lại đem môn phái và Thẩm Vi Tuyết gϊếŧ chết...... Hắn lại được trọng sinh.

Trọng sinh hồi hắn mười lăm tuổi, đây là lúc sắp sửa bị sư tôn tốt của hắn ném vào Thái Thanh Trì, một kiếm xuyên tim, đại nghĩa diệt thân.

...... Chính là lần này tại sao Thẩm Vi Tuyết còn chưa động thủ?

Vân Mộ Quy trong lòng hiện lên nghi hoặc, ngay lập tức nghi hoặc lại bị hận ý cuồn cuộn dựng lên mạnh mẽ áp xuống.

Hận ý liền như thủy triều mãnh liệt mà đến, không thể áp chế.

Vân Mộ Quy tay run nhè nhẹ, cố gắng chịu đựng không để lộ ra dị thường.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, cho dù kiếp trước hắn hóa yêu nhập ma, đem những kẻ từng ám hại hắn từng người từng người đều gϊếŧ chết, thì sau đó hận ý liền phai nhạt rất nhiều.

Nhưng chỉ duy nhất đối Thẩm Vi Tuyết, sự hận thù này chưa từng biến mất.

Hận ý này giống như ung nhọt trong xương, quấn lấy hắn ngày đêm không thể yên giấc, chỉ cần một cái nhắm mắt, trước mắt hắn liền sẽ hiện lên hình ảnh Thẩm Vi Tuyết hờ hững rút kiếm xuyên thấu ngực hắn.

Cảnh tượng liên tục được tuần hoàn, hắn thống khổ áp lực đến cùng cực.

Cảm xúc dao động kịch liệt, đáy mắt màu đen củaVân Mộ Quy dần biến mất từ từ hiện lên màu xanh của yêu tính, bản tính của yêu là khát máu thích tàn sát, càng không chút do dự muốn xé xác kẻ thù.

Vì vậy, ngày đó trọng sinh đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Vi Tuyết, hắn liền theo bản năng nhào qua, mang theo nỗi căm phẫn hận không thể đem đối phương cắn thành từng mảnh nhỏ.

"Đồ nhi?"

Thanh âm nghi hoặc đem vang lên đem hắn từ trong hồi tưởng đánh thức, Vân Mộ Quy hoàn hồn, trong phút chốc, yêu tính màu xanh trong mắt tiêu tán, hắn thì thào phản ứng "Đệ tử ở đây", giọng điệu có chút không ổn.

Thẩm Vi Tuyết nghe thấy trong giọng nói đều là mệt mỏi, không tiếng động thở dài: "Đi về nghỉ ngơi trước, rồi xử lý một chút vết thương."

Y buông lỏng tay, thoáng đẩy thiếu niên ra, muốn cho Vân Mộ Quy tự mình đi, nhưng còn không kịp thu hồi tay, liền cảm thấy trên tay ấm áp.

Vân Mộ Quy giơ tay nắm lấy tay hắn, ngửa đầu nhìn y, đáy mắt tỏ ra thận trọng.

Mới vừa rồi liên tục quan sát, Thẩm Vi Tuyết cơ bản có thể xác định tiểu đệ tử vẫn còn trong thời kỳ ngoan ngoãn, không có hắc hóa, vì thế yên tâm, đối đãi liền khoan dung. Thấy đôi mắt tiểu đệ tử trong suốt sáng ngời, y cười cười, cũng liền tùy ý hắn nắm: "Đi thôi."

Lúc này tiểu vai chính nhất định tràn ngập bất an, nhân cơ hội liền kiếm độ hảo cảm vậy.

Y vừa mới xoay người, Tự Ngọc bình tĩnh nói: "Thẩm sư thúc, Vân sư đệ, xin hãy dừng bước."

Thẩm Vi Tuyết bước chân, lúc này mới nhớ tới mục đích tới đây của Tự Ngọc.

Lòng bàn tay đang nắm lấy y cứng lại, Thẩm Vi Tuyết khẽ cau mày, ít nhiều có thể đoán được Vân Mộ Quy đang lo lắng, y nắm tay tiểu thiếu niên, lắc lắc trấn an, nghiêng đầu thúc giục Tự Ngọc: "Ngươi nói ngắn gọn, nhanh một tí."

Tầm mắt Tự Ngọc dừng lại một chút trên tay hai người bọn họ,chớp mắt một cái liền thu trở về, nhanh chóng nói: " Bốn vị đệ tử ở Trường Tùng Tông từng nói chính mắt thấy Vân sư đệ gϊếŧ những bá tánh vô tội, nhưng đệ tử đã phái người đi xem xét, sự thật dường như cùng lời nói của họ có chút giống, không biết......"

"Không có khả năng." Thẩm Vi Tuyết không đợi hắn nói xong, liền phủ định, Vân Mộ Quy hiện tại vẫn là nhãi con ngoan ngoãn, bị ai đánh mắng đều không rên một tiếng, luôn luôn chịu đựng, sao có thể chủ động đi gϊếŧ người.

Y trầm ngâm một lát, lần nữa quay đầu, hướng đến chân núi mà đi: "Việc này bàn sau, ngươi trước quyết......"

Thẩm Vi Tuyết sau lại còn nói gì đó, Vân Mộ Quy cũng chưa kịp nghe xong.

Hắn liên tục lặp lại lời nói vừa rồi của Thẩm Vi Tuyết "Không có khả năng", trong lòng nổi lên cảm xúc khác thường.

Tự Ngọc nói xong, Vân Mộ Quy cũng không biết được đã kết thúc.

Bởi vì kiếp trước, hắn còn không kịp trải qua, đã bị Thẩm Vi Tuyết...... Vân Mộ Quy dừng lại hồ ức, rũ mắt nhìn đôi tay đang nắm lấy của hai người, lạnh nhạt mà suy nghĩ

Vì cái gì không có khả năng?

Hắn chính là bán yêu.

Kiếp trước lúc yêu tính bộc phát, hắn đã lỡ tay đồ sát người trong thôn, nhưng vì cái gì?

Thẩm Vi Tuyết dựa vào gì mà tin tưởng hắn?

Tay hắn phút chốc nắm chặt.

Thẩm Vi Tuyết sau khi tự độ kiếp thất bại thân thể liền trở nên suy yếu, lại thường xuyên phải ngâm ở Thái Thanh Trì, người nhiễm đầy hàn khí, dù cho là trong ánh mặt trời chói chang, trên người choàng áo khoác bạch nhung, nhưng cả người vẫn lạnh lẽo như vậy.

Vân Mộ Quy cảm thấy trong tay giống như đang nắm lấy cả khối băng, lạnh đến như vậy.

Hắn trong lòng vừa động, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bất quá chút kỳ lạ này chỉ phút chốc lướt qua, tâm tư hắn liền thu liễm lại, bắt đầu cẩn thận suy tư ý đồ trong hành vi của Thẩm Vi Tuyết.

......

"Sau đó lại bàn" của Thẩm Vi Tuyết một hơi liền hơi tới tận ba ngày sau.

Ngày đó y ngủ đủ một giấc rồi, mới đưa Tự Ngọc triệu tới, hỏi rõ ràng ngọn nguồn.

Vân Mộ Quy lần này đi ra ngoài rèn luyện, may mắn thu hoạch được một gốc linh thảo trân quý. Hắn lòng tràn đầy vui mừng, mới vừa đem linh thảo hái xuống, xoay người liền đυ.ng vào bốn vị đệ tử của Trường Tùng Tông

Bốn vị đệ tử cũng đi tới rèn luyện, nhìn thấy linh thảo trong tay hắn là thứ khó có được, lại đang lẻ loi một mình, lập tức nổi lên ý muốn cướp đoạt.

Vân Mộ Quy không đồng ý, bọn họ liền ỷ vào người đông thế mạnh, lấy nhiều địch ít, đuổi theo vây công Vân Mộ Quy.

Vân Mộ Quy thế đơn lực mỏng, song quyền khó địch tám tay, bất cẩn liền để bốn người biết được thân phận bán yêu.

Như thế liền tốt, bốn vị đệ tử kia đánh đến hợp tình hợp lý, lấy cớ người tu tiên đạo trừ hại vì dân, xuống tay càng thêm tàn nhẫn.

Vân Mộ Quy rơi vào đường cùng liều chết giao tranh, làm trọng thương một vị đệ tử trong số đó, đột phá cố gắng trốn trở về Lăng Vân Tông.

Đối với chuyện gϊếŧ bá tánh vô tội, chỉ là khi bọn hắn một đường truy đuổi đi ngang qua một thị trấn, trùng hợp đυ.ng phải việc lạ.

Khi đó Vân Mộ Quy đi đằng trước ngang qua hộ gia đình kia, phía sau là Trường Tùng Tông đệ tử, liền nghe thấy trong phòng truyền đến kêu khóc- ai đó đã chết.

Mấy đệ tử cảm ứng được yêu khí, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đem việc này quy hết lên người Vân Mộ Quy.

Tự Ngọc nói: "Đệ tử đã phái người tra xét, người kia quả thật chết do nhiễm phải yêu khí, chỉ là kia yêu khí này quá mức âm tà độc ác, cùng Vân sư đệ khác nhau rất lớn, tạm thời còn chưa tra ra yêu vật nơi nào."

Thẩm Vi Tuyết lười biếng dựa giường nệm mềm mại, nhắm hờ mắt lắng nghe, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

Trường tùng tông kia có vài tiểu đệ tử tuổi tuy nhỏ nhưng ý xấu thật không ít. Y thuận miệng hỏi: "A Quy làm bị thương một đệ tử trong đó, ngươi ngày ấy như thế nào giải quyết?"

Tự Ngọc tạm dừng một chút, một lát sau tiếp tục báo cáo: "Đệ tử mang ba viên linh dược thượng phẩm Hồi Linh Đan, tặng cho bọn họ ý muốn bồi tội, chỉ là bọn hắn cũng không vừa lòng, liền ra tay làm bị thương Vân sư đệ."

Thẩm Vi Tuyết: "......"

Y xin thu hồi ý nghĩ vừa rồi về đám đệ tử kia, luận tâm tư suy xét, mấy đứa tiểu đệ tử của Trường Tùng Tông chính là kém đến xa, Tự Ngọc thoạt nhìn trầm ổn như quân tử, nguyên lai lại là hắc liên hoa.

Bốn người đệ tử lại chỉ chia ba viên tinh phẩm Hồi Linh Đan, tất nhiên sẽ thiếu một người.

Giá trị tinh phẩm Hồi Linh Đan không phải nhỏ, một viên có thể để tăng một nữa tu vi, đối kia mấy tiểu đệ tử kia mà nói đều là cám dỗ không ít, ai lại nguyện ý hy sinh không lấy?

Y đối với bản lĩnh dạy dỗ đồ đệ của Cố Triều Đình kinh ngạc không ít, đang chuẩn bị kêu Tự Ngọc tiếp tục điều tra chân tướng, lại nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.

Động tác y quá nhanh, lập tức ngồi dậy, đầu liền choáng váng, lại đỡ bên giường nệm, thở dài một hơi: "Từ từ, chuyện này ngươi tạm thời đừng động đến, ta mang A Quy cùng đi xử lý."

-- y còn một số chuyện, nhất định phải xác minh

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn: Ngươi diễn ta, ngươi xong rồi.

Hôm nay viết cũng rất dài nha, nhỏ giọng nói