Chương 5 : Thực tủy biết vị

Thị trấn nơi xảy ra tai nạn được gọi là Xa Trấn, cách Lăng Vân Tông ngàn dặm.

Nếu là trước kia, cho dù vạn dặm, Thẩm Vi Tuyết chỉ cần một cái khẩu quyết, ngay lập tức liền có thể đi tới, nhưng mà nay đã khác xưa.

Ngày xưa một kiếm khuynh đảo thiên hạ Vi Tuyết Tiên Quân, hiện giờ biến thành kẻ lười biếng, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, mỗi lần dùng Truyền Tống Trận liền trở nên ốm yếu cả nửa ngày.

Sau khi bàn với Tự Ngọc, Thẩm Vi Tuyết nhanh chóng quyết định sẽ đi lêи đỉиɦ núi, vừa rồi cùng chim nhỏ ( sư huynh) một phen lôi kéo, thành công lấy được một bộ Linh Khí có thể di chuyển

Là một viên hạch hồ đào to bằng nữa nắm tay, bề ngoài hoa văn uốn lượn mượt mà, Thẩm Vi Tuyết lăn qua lộn lại ngắm nhìn, đem hồ đào kiểm tra đối chiếu thử mở ra.

Bên trong hạch hồ đào chứa một chiếc xe ngựa tinh xảo, so với đầu ngón tay có chút lớn, nhưng những phụ kiện nên có đều đã có, thậm chí còn buộc hai con ngựa, bốn vó giơ lên không trung bộ dáng như đang chạy.

Thẩm Vi Tuyết cẩn thận lấy ra, mặc niệm khẩu quyết, cơn gió nhoáng thổi lên, chiếc xe ngựa nhỏ liền trở nên to lớn, dừng ở bên người y.

Linh mã được điêu khắc từ linh thạch so với ngựa thật giống y như đúc, sau khi đáp xuống mặt đất, liền đạp đạp vó ngựa, hí vang một tiếng, nghiêng đầu cọ vào Thẩm Vi Tuyết.

Thẩm Vi Tuyết sờ sờ từng cái đầu của chúng nó, âm thầm thấy thần kỳ, đây là phiên bản thực tế của thuyền hạt nhân à ( raw核舟记 do đoạn này mình không biết dịch như thế nào nên đành để vậy)

Y trấn định quay đầu, đối với Vân Mộ Quy nói: “Lên xe đi.”

Chuyện yêu vật hại người đã kéo dài mấy ngày, nếu lại kéo dài có lẽ sẽ phát sinh biến cố, Thẩm Vi Tuyết quyết định hôm nay liền muốn đi Xa Trấn nhìn thử, đem yêu vật kia tìm ra, trả lại Vân Mộ Quy trong sạch.

Vân Mộ Quy nghỉ ngơi mấy ngày, được Thẩm Vi Tuyết dùng tinh phẩm linh dược chăm sóc, vết thương trên người thương gần như đã lành lặng, lúc này hắn đang mặc một kiện áo trắng sạch sẽ thoải mái, lặng lẽ đứng bên cạnh Thẩm Vi Tuyết.

Nghe được Thẩm Vi Tuyết phân phó, hắn chần chờ một chút, tựa hồ muốn cự tuyệt, lời nói đến miệng lại đổi thành: “ Vâng, sư tôn.”

Hắn đi về trước một bước, đứng ở bên xe ngựa, không leo lên, trước nâng khởi tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, ánh mắt thuận theo mà nhìn Thẩm Vi Tuyết.

Đây là ý muốn đỡ Thẩm Vi Tuyết lên xe.

Thẩm Vi Tuyết bị hành động nhỏ này làm cho mềm lòng, trong lòng liền khen Vân Mộ Quy là bé ngoan đáng yêu. Y nhịn không được cong môi, lập tức khoát tay vào tay Vân Mộ Quy, mượn lực lên xe ngựa.

Sau khi y ngồi xong, Vân Mộ Quy thực mau cũng tiến vào, ngồi nghiêm trang ở một góc cách Thẩm Vi Tuyết xa nhất.

Thẩm Vi Tuyết không chú ý tới chi tiết này, y vén lên màn xe, nhìn đến bốn tiểu đồ đệ của Trường Tùng Tông, sau khi nhìn thấy cổ xe, ánh mắt của những thiếu niên này hiện lên ngưỡng mộ, tất cả đều được Thẩm Vi Tuyết thu hết vào mắt.

Y trong lòng nhớ tới bọn họ từng khi dễ qua Vân Mộ Quy, có chút mang thù: “Xe ngựa quá nhỏ, ngồi không quá ba người, có lẽ cái vị quen dùng Linh Khí của chính mình, bổn quân cũng không quấy nhiễu.”

Y nói xong, cũng không đợi kia bọn họ đáp lại, liền thả màn xuống khởi động xe ngựa.

Để lại bọn họ bên ngoài nhìn nhau.

Trường Tùng Tông là một môn phái nhỏ hạng hai, làm gì có chuyện sẽ cấp linh khí xa xỉ cho đệ tử trẻ tuổi trang bị thay vì đi bộ.

Bọn họ sắc mặt một trận xanh trắng, mắt thấy xe ngựa nhất kỵ tuyệt trần, mà bọn họ chỉ có thể cúi gằm mặt, cố nén uất ngẹn, hướng tới Tự Ngọc mượn bốn con linh mã.

Cỗ xe này cùng linh mã đều có thể ngày đi nghìn dặm, bất đồng chính là linh mã cực kỳ xóc nảy, bởi vì tốc độ quá nhanh, gió thổi qua thì vô cùng khắt nghiệt, từng đợt đều như đao cắt.

Liền cho mấy tiểu đệ tử kia ăn đủ khốn khổ.

Trong xe ngựa, hai người không gặp rắc rối này, Thẩm Vi Tuyết thậm chí còn vui vẻ thoải mái mà dùng trà nước điểm tâm, nghiêng đầu hỏi Vân Mộ Quy muốn ăn không.

Vân Mộ Quy lắc đầu, đôi tay để trên đầu gối, ngồi ngay ngắn trả lời: “ Đa tạ, sư tôn, đệ tử không đói bụng.”

Thẩm Vi Tuyết đáp: “ Thôi vậy, ngươi nếu muốn ăn, liền tự mình lấy.”

Tầm mắt y dừng trên điểm tâm tinh xảo này một lúc, có chút tiếc nuối. Điểm tâm này là y vì Vân Mộ Quy chuẩn bị, Vân Mộ Quy lại không ăn, y là sư tôn, nếu ăn thì quá ngượng rồi.

Mùi hương ngọt ngào của điểm tâm tràn ngập chóp mũi, Thẩm Vi Tuyết muốn ăn nhưng ăn không được, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, bỏ mặt làm ngơ.

Nhắm nhắm, buồn ngủ liền dâng lên.

Từ sau khi linh mạch bị phế, Thẩm Vi Tuyết thường xuyên không vực dậy nổi tinh thần, lúc trước một ngày mười hai canh giờ y dùng hơn phân nửa để ngủ, mà hôm nay vì muốn ra cửa, thời gian ngủ của y bị giảm đi rất nhiều, giờ đã sớm cảm thấy mệt mỏi

Y vốn đang cân nhắc về cốt truyện nguyên bản, không lâu sau, liền nghiêng đầu một chút thϊếp đi

Hồi còn là học sinh Thẩm Vi Tuyết cũng thường xuyên ngủ gật, trình độ ngủ gà ngủ gật tránh giáo viên ngày một cao, y luôn cẩn thận động tác rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ liền không thể nhìn ra y đã ngủ rồi.

Vân Mộ Quy cũng là một lúc sau, mới từ tiếng thở sâu của Thẩm Vi Tuyết nhận ra điều gì.

Hắn có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn qua.

Thấy Thẩm Vi Tuyết thật sự đã ngủ say, nét dịu dàng tinh tế giả vờ trên khuôn mặt của hắn dần dần tiêu tán, thay vào đó lại là sự lãnh đạm thờ ơ, tâm tình phức tạp khó phân.

Bởi vì sự việc trong kiếp này so với những ký ức trong kiếp trước hoàn toàn tương phản.

Do đó hắn trước sau đều không hiểu rõ ý đồ của Thẩm Vi Tuyết.

Đã biết thân phận bán yêu của hắn, vì sao còn phải đối với hắn tốt như vậy.

Là vì chờ đợi một thời cơ tốt hơn đem hắn đẩy vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục sao.

Hận ý kia lại lần nữa dâng lên không rõ, thình lình xuất hiện.

Vân Mộ Quy nhắm mắt, mỗi lần hận ý này xuất hiện, hắn đều cảm thấy bản thân trở nên không giống chính mình, bình tĩnh tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn nỗi bực tức cùng kháng cự vô hình.

Hắn đè xuống cảm xúc, lại trợn mắt, đáy mắt có ánh lam chợt loé qua.

Trọng sinh trở về năm mười lăm tuổi, cũng là lúc hắn yếu đuối nhất, là lúc ai cũng có thể khi dễ bắt nạt. Hắn cần thời gian dưỡng sức, mà trong lúc này, hắn không thể để lộ ra một chút dị thường, nếu để Thẩm Vi Tuyết phát hiện liền không ổn, sẽ lần nữa xuống tay với hắn.

Bất quá hắn nhớ rõ, đời trước Thẩm Vi Tuyết biến thành phế nhân là sau khi hắn rời Lăng Vân Tông, như thế nào hiện tại sớm như vậy liền……

Nghi ngờ mới vừa hiện lên, Thẩm Vi Tuyết mơ mơ màng màng mà "ưm" một tiếng, ngủ say không chỗ nào phòng bị, thân mình xoay chuyển, bỗng nhiên nghiêng về phía hắn ngã xuống.

Xe ngựa nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Vân Mộ Quy tuy chọn góc xa nhất, nhưng Thẩm Vi Tuyết hướng này nghiêng qua, khoảng cách bọn họ liền rất gần ——

Vân Mộ Quy ma xui quỷ khiến mà duỗi tay.

Khoảng khắc duỗi tay ra, trong nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng, cho đến khi mu bàn tay chạm vào lớp vải vóc mềm mại dưới chỗ ngồi hắn mới phản ứng lại —— trên chỗ ngồi được lót vải thật dày, liền tính Thẩm Vi Tuyết thật sự ngã xuống tới cũng sẽ không bị sao.

Hắn duỗi tay làm cái gì?!

Vân Mộ Quy có điểm ảo não, hắn mím môi, muốn đem tay rút ra.

Nhưng dường như Thẩm Vi Tuyết cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay hắn, chợt lưu luyến mà cọ cọ, tự ý thay đổi tư thế, đem nửa khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay hắn, cảm thấy thỏa mãn liền tiếp tục ngủ say.

Gương mặt lạnh băng dựa vào lòng bàn tay, bỗng nỗi lên xúc cảm quen thuộc.

Đầu ngón tay Vân Mộ Quy cứng đờ, hắn rũ mắt.

Áo choàng bạch nhung trên người Thẩm Vi Tuyết vì động tác lộn xộn của y mà rơi xuống một nửa, lớp lông trắng xung quanh cổ cũng nghiêng nghiêng, lộ ra vùng cổ trắng thuần như sứ bạch ngọc.

Tầm mắt Vân Mộ Quy không thể tránh né mà dừng ngay tại điểm ấy.

Cổ này, trắng nõn lại yếu ớt, như một đoạn ngọc sứ, có lẽ chỉ cần một nếp gấp lại liền sẽ vỡ nát.

Hắn chợt thấy miệng đắng lưỡi khô, hơi há mồm, đầu lưỡi liếʍ qua răng nhọn trong miệng, nhớ tới ngày đó đôi môi của hắn từng chạm vào vùng xương quai xanh của người này, răng nhọn sắc bén từng đâm thủng lớp da thịt, đầu lưỡi nóng ướt xuyên qua liếʍ ɭáρ mùi vị máu thịt của y.

Cái loại cảm giác này làm linh hồn hắn đều run rẩy, khiến Vân Mộ Quy thực tủy biết vị khó có thể quên.

Thẩm Vi Tuyết trời sinh là người mang linh cốt thuần túy hiếm có, vô luận là đối với người đang tiên tu, hay là yêu loại ma vật mà nói, đều là cám dỗ cực đại.

Hô hấp hắn bỗng chốc dồn dập, vội vàng quay đầu, khắc chế ý muốn cúi người cắn lấy y một ngụm.

Không được, hiện tại liền bại lộ chính mình liền không phải ý hay, hắn muốn nhịn, nhịn đến khi đủ cường đại, mới có thể ——

Vân Mộ Quy thở ra khí tức nóng rực, ánh mắt nặng nề ở trong lòng bổ sung nửa câu sau

Mới có thể…… Không cần kiêng nể gì mà đem người này đùa bỡn trong lòng bàn tay.

……

Thẩm Vi Tuyết không biết trong lúc y ngủ say, tiểu đồ đệ bé nhỏ của y đã nảy sinh ra bao nhiêu ý định nguy hiểm.

Y một ngủ một giấc, vừa tỉnh dậy đã là hoàng hôn, xe ngựa ở Xa Trấn dừng lại.

Thẩm Vi Tuyết mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn có chút nhập nhèm, ngơ ngác chớp chớp mắt, dần dần khôi phục thanh tỉnh, lập tức a một tiếng, ngồi dậy.

Ai nha, như thế nào ở trước mặt tiểu đồ đệ ngủ rồi, còn ngủ đến không có hình tượng như vậy, mất mặt mất mặt quá.

Y làm bộ như không có việc gì giương mắt, thấy Vân Mộ Quy vẫn ngồi ngay ngắn ở góc xe, đôi tay đặt trên đầu gối, cùng với dáng ngồi lúc vừa lên xe như cũ, giống như cả một đường liền không thay đổi qua, có chút buồn cười.

Tiểu gia hỏa này ở đây đóng vai người gỗ à?

Một bên mặt có chút ấm áp , Thẩm Vi Tuyết chỉ nghĩ là do áp lâu lên đệm lót nên mới vậy, y giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm, không quá để ý liền bưng trà lên uống một chút, lấy lại bình tĩnh, cởϊ áσ khoác ra.

Thẩm Vi Tuyết trời sinh bản chất hàn khí nhập cốt, mặc nhiều cũng vô dụng, ngược lại thành vướng bận.

Hai người một trước một sau xuống xe ngựa, Trường Tùng Tông bốn vị đệ tử kia cũng vừa lúc xoay người xuống ngựa.

Một đường hỗn độn trong gió cát, mấy tiểu thiếu niên lúc này sắc mặt đều xanh trắng, bước chân loạn choạng.

Thẩm Vi Tuyết vốn không muốn sẽ khó xử vài tiểu hài tử, nhưng y lại nhớ đến lúc Vân Mộ Quy bị mấy tiểu tử này một đường đuổi gϊếŧ về đến Lăng Vân Tông, ý muốn thương hại liền biến mất.

Cổ tay y di chuyển, lấy ra một chiếc phiến, mở ra lười nhác mà lắc lắc, tư thái điềm tĩnh: “Đi đến hộ gia đình ấy nhìn một cái.”

Cầm đầu Trường Tùng Tông đệ tử, cũng chính là thiếu niên áo lam ngày đó tại sơn môn đạp Vân Mộ Quy một cái_Tiêu Tề, hắn nghe vậy có chút chần chờ.

Bọn họ bôn ba một đường, đều đã mỏi mệt, mà phía trước tình huống còn chưa rõ ràng, Vi Tuyết Tiên Quân linh mạch đều phế, Vân Mộ Quy lại là bán yêu, nếu xảy ra chuyện, còn phải dựa ngược lại bọn họ, thật sự có chút mạo hiểm.

Nghĩ vậy, Tiêu Tề nói: “Tiên quân, bây giờ đã muộn, không bằng ngày mai……”

Thẩm Vi Tuyết dừng lại bước chân, không chút để ý mà liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tiêu Tề liền nói không ra.

Tầm mắt y nhẹ đảo qua đây, trên trán hắn liền toát ra mồ hôi lạnh, giống như bị vô số kiếm ý bức thân, nhưng xung quanh rõ ràng cái gì cũng đều không có.

Hắn hơi hơi hé miệng, gian nan gọi“Tiên quân”.

Thẩm Vi Tuyết thu hồi tầm mắt, đương nhiên sẽ không nghe lời hắn mới vừa nói kia: “Nhanh chóng giải quyết, sớm một chút trở về.”

Sắc mặt Tiêu Tề cùng ba vị đệ tử khác nhất thời tái nhợt —— ý của Vi Tuyết Tiên Quân, là tính tốc chiến tốc thắng, sau đó suốt đêm chạy về Lăng Vân Tông sao?

Còn bọn họ thì thế nào???

Hơn nửa đêm, chẳng lẽ muốn bọn họ tiếp tục trong gió cát mà trở về?

Tiêu Tề cắn răng, hắn kỳ thật cũng biết việc yêu vật đả thương người này hơn phân nửa cùng Vân Mộ Quy không có quan hệ, sở dĩ còn ăn vạ tại Lăng Vân Tông không đi, là bởi vì không cam lòng.

Tiểu sư đệ sau khi bị Vân Mộ Quy làm trọng thương, vì chữa thương, cơ hồ đã dùng hết linh dược trên người bọn họ, một chuyến rèn luyện này không thu hoạch được gì không nói, còn mất bao nhiêu linh dược, không từ Lăng Vân Tông lấy về chút bồi thường, bọn họ như thế nào cam tâm!

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh bạch y cách đó không xa kia, nhớ tới tông môn trưởng lão từng đối với Thẩm Vi Tuyết khen ngợi không dứt, nói cái gì mà “Kiếm thuật trác tuyệt, thiên nhân chi tư*”, sự bất mãn cùng không cam lòng của hắn liền càng ngày càng lớn.

(*Thiên nhân chi tư 天人之姿 là cụm từ ý chỉ phong thái của một người trác tuyệt, như người trời người khác khó thể bì được)

Hiện tại Vi Tuyết Tiên Quân, còn gì gọi là "thiên nhân chi tư", bất quá chỉ là một tên phế nhân có chút nhan sắc, luận tiền đồ, còn không so được với hắn!

Nghĩ vậy, buồn bực trong lòng Tiêu Tề cuối cùng cũng giảm đi ít nhiều, hắn nâng bước đang muốn đuổi tới, nhưng mới vừa cử động, thiếu niên bạch y đi bên cạnh Vi Tuyết Tiên Quân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn một cái.

Hơi thở của Tiêu Tề đột nhiên cứng lại, dường như hắn bị tầm mắt lạnh lẽo kia làm cho bất động, suýt nữa hít thở không thông.

Cái chân đang nâng lên của hắn cũng chậm chạp không rơi xuống, trong lòng hiện lên một tia sợ hãi, cho đến khi bạch y thiếu niên kia quay lại đầu, sư đệ bên cạnh nghi hoặc thúc giục hắn một tiếng, hắn mới hơi hoảng sợ lắc đầu, không nói chuyện, đi theo sau, lại nhịn không được nghĩ.

Con yêu quái này, như thế nào lại có vẻ không giống như lúc trước?

……

Thị trấn không lớn, một hàng sáu người rất nhanh đã tìm được hộ gia có người thân đã chết kia.

Đến giờ cơm, mọi người đều về nhà ăn tối, trên đường một bóng người cũng không thấy, Vân Mộ Quy duỗi tay gõ cửa, âm thanh "đốc đốc đốc" tựa như tiếng trống vắng lên khắp đường phố trống rỗng này.

Người ra mở cửa là một người đàn ông trung niên 40-50 tuổi, mặc áo tang. Có lẽ là đã nhiều ngày bi ai quá độ, khóc nhiều, hốc mắt ông bị thâm lõm, đáy mắt nhiễm đen.

Nhìn đến mấy người, ông biểu tình chất phác, ánh mắt âm u mang theo chút dè chừng, hỏi: “Các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?”

Có lẽ là do cách nói chuyện ở vùng này, người đàn ông này ngữ điệu có chút cổ quái, chữ luôn là mang theo chút tê tê rít lên, khiến người nghe cả người không thoải mái.

Thẩm Vi Tuyết lười đến giải thích, bình tĩnh mà nghiêng người tránh qua một bên.

Vân Mộ Quy thấy thế, cũng không lên tiếng đi theo một bên.

Tiêu Tề lập tức lộ ra, hắn không thể hiểu được mà nhìn hai sư đồ đang bày ra bộ dạng sống chết mặc bay, có chút tức giận, nhưng lại không thể nề hà, chỉ có thể giải thích mơ hồ ý đồ đến đây.

Nghe được hai chữ “Yêu vật”, thân mình ông ta rõ ràng chấn động, đáy mắt lộ ra sợ hãi, ngay sau đó ông ta lập tức liên tục phủ nhận: “Không có, chỗ này của chúng ta không có yêu vật……”

Tiêu Tề nói một lúc, liền cảm thấy hơi nghi ngờ mà nhìn người đàn ông này, cảm giác có chút cổ quái.

Bất quá hắn cũng không cẩn thận suy nghĩ, chỉ ghi hận mới vừa rồi bị hai sư đồ này lần lượt đối xử, có ý muốn kéo Vân Mộ Quy xuống nước, chỉ tay vào hắn nói: “Hắn cũng là yêu vật, ngày đó từng đi ngang qua nhà ngươi, ngươi nhìn xem, đối với hắn có ấn tượng gì không?”

Thẩm Vi Tuyết không nghĩ tới Tiêu Tề còn có thể như vậy, ánh mắt liền trầm xuống.

Y đang muốn mở miệng, người đàn ông kia liền quay đầu nhìn đến Vân Mộ Quy, lại giống như gặp phải kinh hách, liên tục lui lại mấy bước.

Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt đυ.c ngầu của ông ta xảy ra chút biến hóa kỳ dị, con ngươi dựng thẳng đứng, tuy nhiên biến hóa này chỉ lướt qua, Thẩm Vi Tuyết mơ hồ nhìn thấy, lại nhìn lần nữa thì đôi mắt ấy đã khôi phục bình thường.

Người đàn ông chỉ vào Vân Mộ Quy, run rẩy xác nhận: “Là…… Là hắn! Chính hắn đã gϊếŧ phụ thân ta!”

Ngay cả Thẩm Vi Tuyết cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Y chắc chắn Vân Mộ Quy không có khả năng gϊếŧ người, Tự Ngọc đã điều tra ra đủ loại dấu hiệu cũng như chức cứ chứng minh việc này không hề liên quan đến Vân Mộ Quy, không lẽ ông ta có thù oán gì với Vân Mộ Quy, nên muốn như vậy hãm hại hắn?

Thẩm Vi Tuyết tâm tư khẽ nhúc nhích, nhớ tới những suy đoán nhiều ngày trước, y cân nhắc.

Hay là do……

Y thay đổi cốt truyện, không thọc cho Vân Mộ Quy một nhát, cho nên hiện tại thế giới này liền làm ra một tình tiết khác thay thế, muốn mạnh mẽ thúc đẩy Vân Mộ Quy hắc hóa?

Thẩm Vi Tuyết thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu xem Vân Mộ Quy: “Đồ nhi, ngươi có tính toán gì không?”

Vân Mộ Quy vẫn luôn không nói gì, cho dù là bị vu oan lung tung, hắn vẫn an tĩnh cúi đầu, đứng bên cạnh Thẩm Vi Tuyết, không có một lời bác bỏ.

Cho đến khi Thẩm Vi Tuyết hỏi hắn, hắn mới hơi ngước mắt, thần sắc dịu ngoan, ánh mắt trong suốt, về sau nhẹ giọng: “Gϊếŧ chết thì tốt rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Sư tôn:???

Sư tôn: Hình như lỗ tai ta hư rồi