Chương 6 : Tính kế sư đồ

Hoàng hôn dần dần biến mất sau Tây sơn, ánh chiều tà tan hết, màn đêm buông xuống.

Dưới mái hiên treo một ngọn đèn l*иg màu trắng, ngọn nến sắp bị cháy hết, ánh nến lung lay, chiếu lên khuôn mặt lão nam nhân ấy, soi ra một mảnh trắng bệch.

Hắn run run môi: "Ngươi...... xì, ngươi nói cái gì xì*......?"

* Này là một phần khẩu âm riêng của nhân vật này nhé mọi người. Cũng không biết phải dịch sao nữa, các bạn tưởng tượng giống như rắn ấy. Rắn hay xì xì đó mọi người.

Có thể là quá sợ hãi, âm thanh "xì xì" của hắn càng thêm bén nhọn, Thẩm Vi Tuyết càng nghe càng khó chịu, nhịn không được nghĩ tới âm thanh của rắn mỗi lần phun xà tín*

*Lưỡi rắn

Quái dị không nói nên lời.

Bất quá y càng để ý lời Vân Mộ Quy nói.

Tiểu đồ đệ đang nói cái gì?

Gϊếŧ...... Gϊếŧ cái gì mà tốt chứ?

Là lỗ tai y hỏng rồi? Tiểu đồ đệ ngoan ngoãn sao có thể nói ra lời như vậy!

Thẩm Vi Tuyết không dám tin mà nhìn Vân Mộ Quy, thiếu niên ánh mắt trong suốt, vẻ mặt ngoan ngoãn dường như cảm thấy được nghi hoặc của y, đặc biệt vô tội mà lặp lại : "Gϊếŧ chết......"

Thẩm Vi Tuyết thu hồi quạt, đánh một cái rõ vang ở đầu vai Vân Mộ Quy, kiên quyết cắt ngang lời hắn : "Đúng vậy, đem yêu vật chân chính đang làm loạn kia diệt trừ là được, là một ý kiến hay."

Y quay đầu, tầm mắt xẹt qua khuôn mặt đang kinh hoàng của ông ta, dừng lại trên người Tiêu Tề, bình tĩnh nói: " Việc này xem như cho tiểu bối các ngươi rèn luyện, bổn quân liền không tham dự."

Tiêu Tề: "......"

Hắn trơ mắt nhìn Thẩm Vi Tuyết hồ ngôn loạn ngữ đổi trắng thay đen, tức giận đến muốn bệnh rồi, cắn răng nhịn rồi lại nhịn, sắc mặt bất thiện nhìn Vân Mộ Quy.

Người sau nửa ẩn trong bóng tối, ánh mắt trầm tĩnh dừng trên người Vi Tuyết Tiên Quân, một chút cũng không phân cho bọn họ.

Thật giống như bọn họ là con kiến nhỏ bé, không đáng được quan tâm.

...... Không hổ là cùng một giuộc, đều đáng giận như nhau.

Răng Tiêu Tề đều muốn cắn nát rồi.

Kỳ thật không lâu lúc trước, hắn cũng từng kính ngưỡng qua Vi Tuyết Tiên Quân, nhưng chẳng mấy chốc, kính ngưỡng này liền biến thành ghen ghét cùng không cam lòng khi liên tục phải nghe các trưởng lão trong tông môn khen ngợi y.

Hắn vô số lần suy nghĩ, rõ ràng hắn cũng đủ ưu tú, cần lao khắc khổ thiên phú thượng giai*, là đệ tử số một số hai trong tông, vì sao các trưởng lão lại chỉ nhìn thấy người ngoài, mà không thể đối với hắn coi trọng.

* Thông minh chăm chỉ có chí cầu tiến

Dưới cơn thịnh nộ bất thường, tâm trạng không xong, linh lực trong cơ thể khắp nơi va chạm, phát ra cảnh cáo.

Tiêu Tề hoàn hồn, hít sâu một hơi, áp xuống linh lực đang xao động, mắt nhìn hai sư đồ, trong lòng thầm nhủ hôm nay chó ngáp phải ruồi, có lẽ sẽ là một cơ hội tốt.

......

Tiêu Tề tâm tư không đủ lỗi lạc, nhưng năng lực làm việc cũng không tệ lắm, lão kia nguyên bản rất kháng cự để bọn họ vào nhà trừ yêu, hắn chỉ dăm ba câu khuyên bảo, cư nhiên lại được chấp nhận.

Chỉ là lúc mang mấy người vào nhà, ông ta vẫn có vẻ lo lắng sốt ruột.

Thẩm Vi Tuyết không linh lực, không tính toán vào nhà xem náo nhiệt, y lười biếng mà tì vào cạnh cửa, hồi tưởng lại mới vừa rồi Vân Mộ Quy buột miệng thốt ra sát ý, có chút đau đầu.

Y đương nhiên biết Vân Mộ Quy muốn gϊếŧ không phải yêu vật hại người, mà là lão nam nhân kia, có lẽ còn có Tiêu Tề.

Vân Mộ Quy là bán yêu, cho dù tính là duy trì hình người, nhưng huyết mạch vẫn thuộc về bản tính tàn nhẫn của yêu vô pháp thay đổi, không chú ý liền dễ dàng hắc hóa.

Mà y luôn có một loại dự cảm, Vân Mộ Quy nếu hắc hóa, sợ là sẽ phát sinh sự việc đáng sợ.

Y cần phải ngăn cản.

Trong phòng truyền ra tiếng Tiêu Tề bọn họ thảo luận, Thẩm Vi Tuyết tạm dừng kế hoạch nuôi dưỡng nhãi con, thấp giọng hỏi: "Như thế nào không đi theo đi vào?"

Y chưa tiến vào, Vân Mộ Quy cũng đi theo đứng ở ngoài cửa, không có ý tứ muốn vào phòng.

Vân Mộ Quy ngoan ngoãn nói: "Sư tôn thân mình không khoẻ, đệ tử bảo hộ sư tôn."

Bảo hộ...... để không bị những thứ đồ không nên kia thèm khát.

Cánh mũi thiếu niên mấp máy, ngửi thấy mùi yêu khí trong không trung càng thêm tanh hôi, ánh mắt nháy mắt lạnh băng.

Thẩm Vi Tuyết vốn dĩ mặc định Vân Mộ Quy là một tiểu đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời, nghe vậy trong lòng ấm áp. Y vốn dĩ liền rất thích Vân Mộ Quy nguyên tắc trước khi hắc hóa, hiện tại thấy tiểu đồ đệ tri kỷ như vậy, tâm tình tức khắc thoải mái: "Vi sư đã mang theo Linh Khí hộ thân, gặp chuyện cũng không --"

Chữ "Sợ" còn chưa kịp nói, liền thoáng nhìn thấy thần sắc Vân Mộ Quy đột biến, trong lòng biết không ổn, theo bản năng nghiêng người tránh đi.

Một đoàn khí đen đυ.c men theo cạnh cửa, từ trong phòng trào ra, vốn muốn đánh lên người Thẩm Vi Tuyết, lại bị tránh đi, nó thấp thấp xoay quanh trên ngưỡng cửa, phát ra tiếng xì xì, như xà phun tín, ngo ngoe rục rịch mà muốn tiếp tục đánh tới trên người y.

Vân Mộ Quy ánh mắt vừa động, tiến lên một bước, chắn trước người Thẩm Vi Tuyết, giọng nói căng thẳng: "Sư tôn......"

Bỗng tiếng bước chân hỗn độn vang lên, Tiêu Tề mang theo ba vị sư đệ từ trong phòng lao ra, tay ôm la bàn chuyên dùng nhận thức yêu ma, vọt tới cạnh cửa liền dừng lại, thấy người la bàn chỉ lại là Vân Mộ Quy, chân mày nhăn lại: "Như thế nào là ngươi?"

Tiểu sư đệ bên cạnh tóm tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, hình như không phải hắn, là cái này."

Tiêu Tề nghi ngờ cúi đầu, mới phát hiện chính mình dẫm phải một đoàn khí đen cổ quái.

Khí đen kia bị một chân hắn dẫm lên, ăn đau tiếng xì xì liền vang, xoắn lại hình con rắn, linh hoạt mà quấn lấy cổ chân Tiêu Tề!

Tiêu Tề phản ứng cũng mau, nhanh chóng bấm tay niệm thần chú đánh tới, đem khí đen ấy đánh tan.

Khí đen kia tan biến thật sự cổ quái, không phải tan thành một mảnh, mà tán thành rất nhiều phần mỏng thon dài, như vô số con rắn nhỏ, bay tứ tung.

Trong đó có mấy cái lẻn đến bên Thẩm Vi Tuyết, giống cảm ứng được mỹ vị, dị thường vui sướиɠ mà vọt tới, nhưng chợt Vân Mộ Quy cảnh giác tiến lên, chúng nó liền tức khắc cứng đờ.

Ngay sau đó nhóm khí đen lũ lượt lui ra phía sau, hoang mang rối loạn tránh khỏi sư đồ họ, liên tiếp chui vào trong đất.

Cùng lúc đó, la bàn trong tay Tiêu Tề điên cuồng chuyển động, kêu ong ong không ngừng, một lát sau lại đùng tiếng nổ ra, kim đồng hồ đã gãy nát.

Tiêu Tề sửng sốt, đau lòng không thôi, nhưng lại không muốn trước mặt mọi người mất mặt, chỉ có thể cố gắng trấn định mà đem la bàn thu hồi, nói: " Yêu vật giảo hoạt, phân tán ở các nơi trong phòng, một có thể trong chốc lát khó tìm."

Hắn giương mắt ở sân khắp nơi đảo qua, bỗng nhiên thấy một khúc gỗ ngăm đen sẫm màu, khúc gỗ kia có rất nhiều khối u lên, nhìn sơ qua hình dạng thật xấu xí đáng sợ.

Tiêu Tề nghi hoặc nói: "Đây là cái gì?"

Hắn muốn hỏi lão, nhưng mà vừa quay đầu lại, mới phát hiện lão đó không biết khi nào đã té xỉu ở phía sau mọi người, trên mặt mang theo kinh sợ chưa kịp biến mất, hơn phân nửa là bị dọa bất tỉnh.

Tiêu Tề đáy mắt lộ ra ghét bỏ, quay đầu nhìn khúc gỗ kia, lại không phát hiện dị thường, liền không để trong lòng, trong đầu suy nghĩ, nảy ra ý hay: "Chúng ta sư huynh đệ bốn người sẽ lập tru yêu trận, nếu có thể có một người làm mồi dẫn, đem yêu vật dẫn ra, liền dễ dàng."

Hắn tạm dừng một chút: "Chính là người này......"

Tiêu Tề không đem lời nói hết ra, mặt ngoài thể hiện khó xử mà nhìn Thẩm Vi Tuyết, trong lòng lại rất đắc ý.

Biện pháp này nhất tiễn song điêu*.

* Một mũi tên trúng hai con chim ý chỉ làm một việc nhưng nhận được hai lợi ích. Giống câu một công đôi chuyện ấy.

Sư huynh đệ bốn người bọn họ liên thủ bày trận, dựa vào nhau tránh tình huống bị thương, mà lão nam nhân đang hôn mê lại là người thường, trọng trách làm mồi này chỉ có thể dừng trên người Thẩm Vi Tuyết cùng tên yêu quái kia.

Còn ai sẽ là người thành mồi thì......

Tiêu Tề vui sướиɠ khi người gặp họa, chỉ muốn chờ xem sư đồ bọn họ trở mặt với nhau.

Nhưng mà đã làm hắn phải thất vọng.

Hai sư đồ kia không những không đùn đẩy cho nhau, thậm chí so với cảnh tượng hắn dự đoán hoàn toàn tương phản, một người so với một người càng tích cực muốn làm mồi nhử!

Tiêu Tề: "???"

Hai kẻ này trúng độc à!

Hắn chưa từng thấy qua màn tranh nhau chịu chết như vậy!

Tâm tư xem kịch vui thất bại, trọng trách làm mồi nhử cuối cùng rơi xuống trên người Thẩm Vi Tuyết, hắn trầm mặt, không nói một lời cùng ba vị sư đệ khác mỗi người vào đúng vị trí của mình.

......

Trận pháp khởi động, che đậy ánh trăng, toàn bộ sân lâm vào một mảnh hắc ám.

Thẩm Vi Tuyết ở giữa sân ngồi khoanh chân, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tay giấu trong áo lại gắt gao nắm chặt Linh Khí hộ thân, âm thầm cảnh giác.

Y căn bản không muốn làm mồi nhử đâu, nhưng ai bảo Vân Mộ Quy là vai chính, mà y chỉ là pháo hôi cơ chứ!

Suy đoán lúc trước của y có lẽ không sai, thế giới này đúng là không ngừng tu chỉnh cốt truyện rối tung này, mạnh mẽ đem tình tiết thúc đẩy về đúng quỹ đạo ban đầu.

Mà quỹ đạo này, chính là khiến y vào tử lộ*, Vân Mộ Quy thành đại vai ác.

* Đường chết

Mới vừa rồi Thẩm Vi Tuyết phát hiện, khí đen kia rất sợ Vân Mộ Quy, tránh còn không kịp. Vân Mộ Quy nếu tới làm mồi, đến sang năm cũng chẳng dẫn ra được gì.

Mà ngược lại, những khí đen đó tựa hồ rất thèm muốn y.

Cái thế giới chó chết này, thật đúng là tận hết sức lực mở bàn tay vàng cho vai chính mà.

Thẩm Vi Tuyết hận nghiến răng, chỉ có thể hy vọng yêu vật kia nhanh chóng xuất hiện, tiểu đồ đệ nhanh chóng đem yêu vật làm thịt -- y không trông cậy nổi vào bốn tên kia, xem phong cách hành sự cùng tính cách giả thiết, tám phần so với y còn là pháo hôi hơn cả pháo hôi.

Một lúc sau, tiếng sột soạt ngừng lại, thay vào đó là một giọng nữ oán trách nhàn nhạt vang lên bên tai, kèm theo tiếng xì xì quen thuộc: "Thật là một tiểu lang quân đẹp đẽ, hơi thở thơm tho ..."

Hơi thở nặng mùi xộc lên mũi, một cánh tay lạnh lẽo đặt lên vai y, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, y mơ hồ có thể cảm nhận được lớp vảy cứng rắn.

Với suy nghĩ miên man trong đầu, y đột nhiên đoán được đó là loại yêu vật gì.

Là xà yêu.

Thẩm Vi Tuyết cảm thấy một trận ớn lạnh, không phải thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy thứ đang bóp cổ y thanh âm nói chuyện thực cay lỗ tai.

Y hô hấp vững vàng, không nói chuyện.

Này xác thật là một con Xà Yêu mới tu ra nửa hình người, nửa thân trên là người, nửa thân dưới vẫn là đuôi rắn.

Nó mấy ngày gần đã đây ăn thịt vài người, tu vi tăng lên vài lần, còn kém một chút tu vi để tu thành hình người. Đang lại định tìm thêm vài người trẻ tuổi, ai nghĩ trong nháy mắt, lại có con mồi dâng chính mình đưa tới tận cửa.

Xà Yêu hơn phân nửa thân mình dựa vào trên lưng Thẩm Vi Tuyết, tham lam mà ngửi hơi thở mát lạnh từ trên người y, thập phần say mê.

Nó chưa gặp qua một người nào có khí chất thuần khiết ngọt ngào như vậy, nếu ăn xong toàn bộ người này, đừng nói nó có thể tu thành hình người, tu vi chắc chắn thăng tiến gấp bội!

Xà vốn có tính da^ʍ, khó khi gặp được con mồi vừa lòng đẹp ý như vậy, ngược lại không vội ăn, nó quyết định thỏa mãn những ham muốn khác trước.

Đây vốn là thứ nó am hiểu nhất, mấy người gần đây bị nó ăn qua, không có người nào không chìm đắm trong hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ nó mang lại, sau đó bị nó hóa thành nguyên hình một ngụm nuốt vào bụng.

Tư vị kia thực không tồi.

Nó giở thủ đoạn cũ, lúc thì nũng nịu, chốc lát lại yếu đuối nhu nhược, tóm lại dùng mọi cách dụ hoặc: "Thϊếp đã dùng thuật che mắt, những tiểu tử lông tóc còn chưa mọc ấy ở bên ngoài sẽ không tiến vào đâu, bọn họ nhìn không thấy nghe không thấy...... Lẽ nào chàng muốn cô phụ tấm lòng của thiếu nữ nhỏ bé đáng thương này sao ?"

Thẩm Vi Tuyết không dao động.

Y mím chặt môi, cũng không biết Xà Yêu này thực lực như thế nào, không dám tùy tiện ra tay chọc giận đối phương, chỉ có thể ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ phản kích tốt nhất.

Xà Yêu đổi hết tất cả loại thanh âm dụ dỗ, cuối cùng lại biến thành giọng của thiếu niên, tràn ngập hoang mang: "Ngươi như thế nào cái gì cũng đều không thích? Không yêu kiều nữ, không thích thiếu phụ, chẳng lẽ ngươi muốn chính là nam nhân?"

"Không phải."

Cảm nhận được tay của Xà Yêu này càng lúc càng quá mức, muốn kéo cổ áo y, Thẩm Vi Tuyết rốt cuộc không thể nhịn được nữa, y ngừng thở, câu chữ rõ ràng nói: "Là ta không lên được."

Xà Yêu: "......"

Xà Yêu bị câu trả lời của y làm chấn kinh rồi.

Nó ngốc lăng sau một lúc lâu, nhất thời không nói chuyện, trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Vi Tuyết bỗng nhiên giơ tay, khuỷu tay hung hăng mà đem tay nó đánh rớt!

Xà Yêu đột nhiên không kịp phòng bị ngã về phía sau, lập tức biết chính mình bị chơi, giận tím mặt, quyết định không cùng Thẩm Vi Tuyết làm trò vô nghĩa, muốn đem y ăn luôn.

Bốn phía nổi gió trộn lẫn yêu khí , Thẩm Vi Tuyết trong cổ họng, cảm nhận được mùi tanh hôi càng ngày càng gần, y đang muốn bóp nát Linh Khí hộ thân --

Thì một tiếng thê lương thảm thiết vang đến bên tai, làm lỗ tai y tê dại, chợt màn đêm bị xé rách, ánh trăng dũng mãnh lập tức chen vào, bạch y thiếu niên nhảy đến, kiếm quang chợt lóe, đem Xà Yêu phân thành hai đoạn!

Ngón cái đang ấn vào Linh Khí của Thẩm Vi Tuyết buông lỏng.

Dưới ánh trăng, biểu tình thiếu niên lạnh lẽo, kiếm quang như tuyết, dáng người trong sáng nhanh nhẹn, một kiếm liền đem Xà Yêu kia chém gϊếŧ.

Đem Thẩm Vi Tuyết từ trong nguy hiểm cứu ra.

Quả nhiên là thần tiên lên sân khấu, khí chất vai chính tràn màn hình rồi.

Tuy nhiên, chớp mắt một cái,Thẩm Vi Tuyết trong lòng liền thoáng qua ý niệm.

Xong rồi.

Y mới vừa rồi nói bừa một câu kia "Không lên được", sẽ không bị tiểu đồ đệ nghe được chứ!

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay vẫn là "Vân Chả Giò" giả vờ ngoan ngoãn.