Chương 1.3: Nguyên thân Hứa Ngôn làm ra loại chuyện khốn nạn!

Trong lòng Hứa Ngôn, chỉ bằng điều kiện rác rưởi này của Phạm Cảnh Hồng, còn muốn so với cậu? Ghê tởm!

Đồng phục trường mặc trên người Phạm Cảnh Hồng đều tẩy đến trắng bệch, đều chưa có đồng phục mới mặc.

Mỗi lần Hứa Ngôn đi cùng với hắn, khi người khác nhìn bọn họ, Hứa Ngôn đều cảm thấy vô cùng mất mặt. Hơn nữa Hứa Ngôn trước giờ sẽ không cách quá gần Phạm Cảnh Hồng, bởi vì cậu cảm thấy quỷ nghèo như Phạm Cảnh Hồng, trên người nhất định đều có vi khuẩn.

Phạm Cảnh Hồng hoàn toàn không biết Hứa Ngôn có bao nhiêu ghét hắn.

Hứa Ngôn là người đầu tiên chủ động kết bạn với hắn, hơn nữa còn mời hắn ăn cơm, đối với hắn vô cùng tốt, trong lòng hắn thật sự coi Hứa Ngôn là bạn.

Nhà Hứa Ngôn điều kiện tốt, người lớn lên cũng trắng trẻo sạch sẽ vô cùng thanh tú, mặc dù sẽ muốn làm bạn với hắn, Phạm Cảnh Hồng đều cảm thấy mình đang nằm mơ

Cẩn Tú Hoa có khi đang quét đường, gặp người tốt, nhìn thấy bà lớn tuổi còn khổ như vậy, liền cho bà một ít đồ ăn vặt và nước uống.

Cẩn Tú Hoa mỗi lần đều không nỡ ăn, mang về nhà cho Phạm Cảnh Hồng.

Có lần Phạm Cảnh Hồng từ trong nhà, đem những món ngon hắn vẫn luôn không nỡ ăn đến trường học, sau đó đem trà sữa bọc lại, đến sân bóng rổ của trường tìm Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn mời hắn ăn nhiều lần như vậy, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, liền mang những thứ mình cảm thấy tốt đến cảm ơn Hứa Ngôn

Hứa Ngôn khi đó chơi bóng rổ xong, đang nói chuyện cùng với bạn bên cạnh, liền nhìn thấy Phạm Cảnh Hồng vô cùng vui vẻ đi về phía cậu, giống như dâng bảo bối, đem trà sữa Ưu Lạc Mỹ nhét vào tay cậu.

Phạm Cảnh Hồng lớn lên rất đẹp, hai mắt vừa đen vừa sáng, lúc cười lên sáng lấp lánh.

Cả mặt Phạm Cảnh Hồng tràn ngập ý cười, mong chờ mà nhìn Hứa Ngôn: “Ngôn ca, trước đây anh mời em ăn cơm, thật sự cảm ơn anh. Đây là trà sữa em mới ủ, anh nhân lúc còn ấm uống đi.”

Hứa Ngôn cau mày nhìn trà sữa trong tay Phạm Cảnh Hồng, cậu cảm thấy, cái ly trà sữa này, bên trong đều là vi khuẩn.

Nếu như cậu thật sự uống cái này, sẽ không chết đi!

Cậu cũng đã làm bạn với Phạm Cảnh Hồng được một thời gian, vốn làm bạn với Phạm Cảnh Hồng là vì đùa giỡn hắn, hiện tại ở sân bóng rổ nhiều người như vậy, không phải là thời cơ thích hợp nhất sao?

Dù sao cậu bây giờ cùng không còn kiên nhẫn với Phạm Cảnh Hồng nữa.

Mỗi ngày ép mình giả vờ làm bạn tốt của Phạm Cảnh Hồng, cậu thực sự sắp nôn rồi.

Ác ý trong lòng Hứa Ngôn trỗi dậy, dường như không không chút che giấu ghét bỏ trong mắt mình, nhìn khuôn mặt chờ đợi của Phạm Cảnh Hồng, cười tà ác: “Tôi không thích thịt quả bên trong trà sữa.”

Phạm Cảnh Hồng sững người một chút, hắn không biết Hứa Ngôn không thích thịt quả, cậu vừa nãy đều bỏ vào rồi.

Phạm Cảnh Hồng nhìn Hứa Ngôn: “Hay là anh uống trà sữa đi, chừa lại thịt quả bên trong em ăn.”

Hứa Ngôn nghe thấy lời này của Phạm Cảnh Hồng, một trận buồn nôn.

Để cậu và Phạm Cảnh Ngôn cùng uống một ly trà sữa? Có ghê tởm hay không nha!

Hứa Ngôn cau mày nhìn Phạm Cảnh Hồng: “Cẩn Phạm, cậu có ghê tởm không nha?”

Phạm Cảnh Hồng bị lời này của Hứa Ngôn làm cho mờ mịt, Hứa Ngôn là ghét bỏ hắn gheess tởm sao?

Hứa Ngôn trực tiếp đem ly trà sữa trong tay Phạm Cảnh Hồng đánh nghiêng, một ly trà sữa nóng hôi hổi toàn bộ đều đổ lên đất,

Phạm Cảnh Hồng nhìn thấy từng miếng thịt quả và trà sữa văng ra tứ phía, một mặt trống rỗng.

Hứa Ngôn ghét bỏ nhìn Phạm Cảnh Hồng một cái: “Tôi không uống trà sữa rác rưởi như vậy.”