Chương 2.1: Xúc phạm mẹ nam chính

Đám bạn xấu của nguyên thân Hứa Ngôn cười ha ha, toàn bộ cười nhạo Phạm Cảnh Hồng: “Một ly trà sữa hỏng, còn không biết xấu hổ mà nâng niu như bảo bối mà đưa tới”

Hứa Ngôn nhìn sắc mặt ửng hồng của Phạm Cảnh Hồng, nghe bên tai đám người xung quanh cười nhạo hắn, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Hứa Ngôn và đám bạn xấu vừa cười vừa đi mất, để lại một mình Phạm Cảnh Hồng đứng ngốc tại chỗ.

Hắn ngồi xổm xuống đất, nhặt từng miếng từng miếng thịt quả lên, bỏ lại vào trong ly.

Hứa Ngôn nói hai người là bạn bè, vì thế cậu sẽ không đối với hắn như vậy đâu.

Chắc chắn là do hắn đã bỏ thịt quả mà cậu không thích vào trà sữa, làm cậu giận rồi.

Khi đó Phạm Cảnh Hồng vẫn còn là một đóa hoa trắng thuần khiết, còn cho ác ý của nguyên thân Hứa Ngôn một cái cớ.

Mà Hứa Ngôn, cảm thấy khi nãy mình sỉ nhục Phạm Cảnh Hồng một màn kia còn chưa đủ.

Cậu lại cố ý đi tìm hắn xin lỗi, nói tâm tình cậu khi đó không tốt, nên mới đối xử với hắn như vậy.

Phạm Cảnh Hồng nghe lời Hứa Ngôn nói, thật sự đã tin, lại tha thứ cho cậu.

Mà lần này, hành vi của Hứa Ngôn càng ác liệt hơn.

Cậu vu oan cho hắn lấy trộm đồng hồ, còn đem chuyện quậy đến chỗ giáo viên.

Thực ra cái đồng hồ kia là Hứa Ngôn tự tay đưa cho Phạm Cảnh Hồng, nói nhờ hắn cầm giúp cậu.

Giáo viên lục tìm thấy đồng hồ của Hứa Ngôn trong balo của Phạm Cảnh Hồng, Phạm Cảnh Hồng trăm lời khó biện minh.

Giáo viên bảo Phạm Cảnh Hồng mời phụ huynh, trước mặt nhiều người phê bình hắn, càng là giáo huấn luôn cả Cẩn Tú Hoa

Cẩn Tú Hoa lớn tuổi như vậy, cúi người, bị giáo viên mắng không ngẩng đầu lên được.

Phạm Cảnh Hồng cúi đầu, nắm chặt hai tay thành quyền, cả người đều đang phát run.

Hứa Ngôn nhìn thấy cảnh này, vui đến không ngậm được miệng.

Hứa Ngôn còn ngại chưa đủ, vẻ mặt ghét bỏ nhìn quần áo cũ nát của Cẩn Tú Hoa, trong mắt tràn đầy ác ý: “Bà già, bà biết cái đồng hồ này của tôi bao nhiêu tiền không? Chút tiền mà quét đường kiếm được, đến trả tiền sửa cho nó cũng không đủ.”

Phạm Cảnh Hồng ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Hứa Ngôn, nghiến răng ken két.

Hứa Ngôn không chút sợ hãi đối diện với Phạm Cảnh Hồng, ánh mắt khinh miệt nhìn hắn: “Chẳng qua tôi có thể hiểu được, dù sao các người nghèo như vậy, Cẩn Phạm nhìn thấy đồng hồ đắt như vậy, muốn trộm bán lấy tiền, tôi cũng có thể hiểu được.”

Có thể nhục nhã hắn, nhưng nhục nhã Cẩn Tú Hoa, khiến Phạm Cảnh Hồng không thể nhịn được nữa.

Phạm Cảnh Hồng tức xông lên trước, đánh Hứa Ngôn một quyền, còn muốn tiếp tục đánh, bạn học bên cạnh đã cản lại.

Giáo viên tức giận nhìn Phạm Cảnh Hồng: “Bạn học Cẩn Phạm, em lấy trộm đồng hồ của bạn học Hứa Ngôn, không xin lỗi thì cũng thôi đi, làm sao lại còn đánh người chứ? Bà của em dạy dỗ em như vậy sao?”

Hứa Ngôn sờ khóe miệng bị đánh phát đau của mình, cũng bị Phạm Cảnh Hồng chọc giận rồi, nhìn Phạm Cảnh Hồng tức giận nói: “Tôi nói cho cậu biết Cẩn Phạm, cậu hôm nay không quỳ xuống xin lỗi tôi, chuyện này không xong đâu !”

Phạm Cảnh Hồng tức đến cả mặt đỏ bừng, nhìn Hứa Ngôn quát lên: “Hứa Ngôn! Anh làm sao lại đối xử với em như vậy?”

Hứa Ngôn cười nhạo một tiếng, ánh mắt trào phúng nhìn Phạm Cảnh Hồng: “Tôi đối với cậu làm sao? Tôi bảo cậu trộm đồng hồ của tôi sao? Cái thứ rác rưởi như cậu, trộm cắp, quỷ nghèo, còn muốn làm bạn với tôi? Cậu mà cũng xứng!”

Phạm Cảnh Hồng nhìn chằm chằm Hứa Ngôn, nhìn có vẻ, hận không thể sống chết một phen với Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn nhìn Cẩn Tú Hoa hai mắt ngấn lệ ở bên cạnh, khóe miệng câu lên nụ cười tà ác: “Bà già, Cẩn Phạm không xin lỗi tôi cũng được, nhưng bà có thể thay nó quỳ xuống xin lỗi tôi. Đồng hồ này của tôi mười mấy vạn tệ, nếu như các người hôm nay không xin lỗi, tôi có thể trực tiếp báo cảnh sát Cẩn Phạm, khiến cậu ta đến đi học cũng không thể!”

Cẩn Tú Hoa đau lòng nhìn Phạm Cảnh Hồng, bà biết, đứa trẻ bà nuôi lớn sẽ không làm ra cái chuyện ăn cắp đồ này.

Mặc kệ bọn họ nghèo như thế nào, Phạm Cảnh Hồng từ nhỏ chưa từng lấy của người khác một phân tiền.

Bà cũng nhìn ra được, chuyện này, chính là Hứa Ngôn cố ý hãm hại Phạm Cảnh Hồng.

Thế nhưng bà lại là một bà lão không tiền không thế, làm sao đấu được Hứa Ngôn.

Mà Phạm Cảnh Hồng còn nhỏ như vậy, bà cũng không thể đề hắn không đi học được nữa.

Bà là một bà già rồi, còn có mặt mũi gì mà không buông xuống được đâu.